Không đúng, thật ra thì lúc trước cũng có người thường xuyên dẫn con tới nhà cô, bảo rằng muốn cho con họ chơi chung với Lâm Lâm và Dao Dao. Thỉnh thoảng có người tới chơi cũng được nhưng họ cứ thường xuyên tới nên cuối cùng Nhan Hoan mới quyết định đưa hai đứa nhỏ đi nhà trẻ.
Nhưng đây quả thật là lần đầu tiên có người yêu cầu Lâm Lâm và Dao Dao tới nhà họ ở, hơn nữa còn phải chơi với con họ cả ngày.
Cô Tiêu thấy mặt Nhan Hoan kỳ lạ thì lập tức nói tiếp: "Cô yên tâm, gia cảnh nhà tôi rất tốt, nếu cô không yên lòng thì có thể tới nhà tôi xem thử. Tôi không những chuẩn bị phòng cho Lâm Lâm và Dao Dao mà còn sẽ chuẩn bị đầy đủ thức ăn, nước uống cho bọn nhỏ. Hơn nữa, tôi có thể trả thêm cho cô năm trăm đồng một tháng, nếu Cải Khai học hành tiến bộ thì còn có thể cho thêm..."
Nhan Hoan trợn mắt há miệng.
Ý là bảo hai đứa trẻ sinh đôi nhà cô học chung với Thái tử nhà họ à?
Hiện tại, nhân viên bình thường ở thành phố Thâm chỉ có thể kiếm được hơn một trăm đồng một tháng mà họ lại trả tới năm trăm đồng, bao cả ăn, ở, đi lại, Thái tử có tiến bộ còn được tăng giá nên phải nói là ra giá rất cao.
Cô Tiêu thấy dáng vẻ trợn mắt há miệng của Nhan Hoan thì tiếp tục lải nhải: "Đương nhiên, tôi biết cô mở cửa hàng may, cũng không thiếu tiền nhưng tôi chỉ muốn cho bọn nhỏ chơi chung thôi, cũng không có ý gì khác. Hơn nữa, tôi còn mời giáo viên âm nhạc và ngoại ngữ bên ngoài tới, cũng có lợi cho Lâm Lâm và Dao Dao nên cô không cần nghĩ nhiều đâu. Nếu cô không muốn để bọn nhỏ ở nhà tôi thì tôi sẽ cho người chở hai đứa nhỏ về nhà lúc tối. Cô thấy sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT