Ông ngoại Triệu đưa bàn tay có hơi run rẩy sờ lên trên mặt hoa văn phức tạp của hộp gỗ kia, nhưng vẫn chậm chạp không mở ra.
Nhan Hoan cảm thấy hơi có lỗi, lại đưa thứ này ra trước khi ăn cơm.
Nhưng cô đã mang đến, cũng không thể lại mang đi.
Cô thở dài, lại trịnh trọng nói với bọn họ: "Xin lỗi, về phần bất động sản của nhà họ Triệu, trước khi hỏi mọi người, cháu đã tự ký thỏa thuận với chính phủ, tạm thời quyên nhà chính đi, thành lập Viện bảo tàng lịch sử dệt Tây Bắc, còn số bất động sản khác, ngoại trừ hai căn phòng nhỏ mang tên Triệu Lan Trân và của mẹ cháu ra, cũng tạm thời dùng để làm công ích... Việc này là do cháu và ba cháu quyết định, vẫn mong mọi người tha thứ."
Cô không hề che dấu suy nghĩ riêng của mình.
Bởi vì cô không muốn giao bất động sản cho Triệu Lan Trân, nhưng nếu cầm hết số bất động sản này, cô cũng không thể xử lý thích hợp, ảnh hưởng tới cô thì không sao, nhưng lại còn ảnh hưởng rất lớn tới quân trưởng Kiều, cô nghĩ tiền bạc thì tự kiếm được, cũng không thèm để ý tới mấy thứ kia, đương nhiên sẽ không bằng lòng để mấy thứ kia gây ra ảnh hưởng cho mình và quân trưởng Kiều.
Nhưng những thứ quyên góp ra ngoài, cho dù chỉ là tạm thời, bao gồm cả những bất động sản tạm thời dùng để làm công ích, cùng với những bất động sản mang tên của ông ngoại Triệu và bác cả Triệu liền trả lại cho bọn họ... Nhưng nếu ông ngoại Triệu và bác cả Triệu ở nước ngoài cũng là người bình thường thì thôi, nếu bọn họ có chút ảnh hưởng muốn về nước đầu tư sự nghiệp, như thế bọn họ cũng không lấy số bất động sản này về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play