Giọng nói của Vương Tịch Xuân bỗng trở nên hưng phấn, nói: "Sao em có thể quên được chứ. Anh nói xem, hai năm nay mẹ đã làm việc ở nhà sư phụ Tiểu Nhan rất tốt, cũng quen biết không ít người. Cho dù mẹ không biết thì sư phụ Tiểu Nhan cũng biết. Nhờ sư phụ Tiểu Nhan giới thiệu cho mẹ một nhà tốt khác không phải là được rồi sau? Chốc nữa mẹ về em sẽ bàn bạc với bà ấy."
Dì Mai xoay người, rời khỏi nhà.
Thật ra hai ngày nay bà ấy cũng nghĩ đến chuyện này, không làm ở nhà sư phụ Tiểu Nhan nữa mà sẽ đi tìm một nhà khác để làm.
Nhưng lúc này, sau khi nghe thấy con trai và con dâu tính tới tính lui, bỗng cảm thấy thật sự không có ý nghĩa gì cả.
Bà ấy nhớ đến lời nói của Triệu Lan Lan.
Đúng vậy, nếu đến khi bà ấy không còn kiếm được tiền nữa, mà tất cả tiền của bà ấy đều tiêu cho bọn họ hết thì lúc đó, có phải sẽ trở thành một quả bóng cao su bị đá tới đá lui hay không?
Đợi đến khi bà ấy nằm trên giường bệnh rồi, trông cậy vào chuyện bọn họ trả tiền thuốc men cho bà ấy, sau đó phục vụ bà ấy thật tốt ư?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT