Nhan Vệ An nhìn Nhan Hoan nói một câu lại một câu, giống như dao găm đâm lên trên người mẹ mình, mắt thấy sắc mặt mẹ mình càng ngày càng trắng bệch, cả người đã run lên, anh ấy mất hứng ngắt lời cô, nói: "Em họ, ba anh là ba anh, năm đó chú hai hại bác hai, nhà chúng ta cũng đã chặt đứt quan hệ với nhà chú hai rồi, năm đó mẹ anh đưa em cho cô nhỏ, là lơ là của bà ấy, bà ấy cũng cực kỳ áy náy, nhưng em nói những cái này, không khỏi hơi quá đáng, còn có những người cũng bị hại kia, đang yên đang lành, làm sao có thể xảy ra chuyện này, em..."
Nhan Hoan nhìn Nhan Vệ An.
Cô không hề muốn nói thêm câu nào với anh ấy.
Đối với anh ấy, Triệu Lan Trân là mẹ ruột anh ấy, Nhan Đông Hà là ba ruột của anh ấy, về nhân phẩm đối với bên ngoài hay công việc Triệu Lan Trân Nhan Đông Hà cũng rất cẩn trọng chính trực là một người tốt, lại càng không có chút không tốt gì với anh ấy, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi.
Cô nghe lời của anh ấy nói xong, chỉ nhìn về phía Triệu Lan Trân, cười nói: "Đúng vậy, anh Vệ An nói, ba anh ấy là ba anh ấy, người hại chết bác hai chính là Nhan Đông Đình, sau khi xảy ra chuyện đó nhà các người mặt ngoài đã chặt đứt quan hệ với bọn họ, sao nhà các người lại không thể sống tốt? Nhưng mà..."
Cô từ từ nói tiếp, nhưng nụ cười lại phai nhạt dần, nói: "Vậy nhà họ Kiều là nhà họ Kiều, Kiều Chấn Hưng là Kiều Chấn Hưng, ba cháu là ba cháu, lúc xảy ra chuyện này ba cháu còn đang trên chiến trường, bảo vệ quốc gia, mợ dựa vào cái gì mà ép mẹ cháu dẫn theo cháu viết thư cắt đứt quan hệ với ba cháu, ép mẹ cháu phá thai, mẹ cháu phải đến thôn trong núi kia, mợ biết rõ là do Kiều Chấn Hưng, tất nhiên cũng có thể biết rất rõ ràng, bà ấy ở nơi đó, lại còn có thai, khẳng định là lành ít dữ nhiều, nhưng mợ đã làm cái gì? Lúc ba cháu gửi một bức thư tới, mợ không hề quan tâm tới cơ thể của bà ấy, sống chết của bà ấy, cái mợ quan tâm nhất chính là làm thế nào khiến bà ấy xoá sạch đứa bé trong bụng!"
"Mợ có mặt mũi gì, có mặt mũi gì nói là ba cháu hại chết mẹ cháu? Sau đó lại còn giận chó đánh mèo lên trên người cháu, ném cháu cho Nhan Quế Phân, ném tới tận 17 năm? Rốt cuộc mợ có tư cách gì? Cũng bởi vì mợ là chị của mẹ cháu sao? Mợ nói mợ thương bà ấy? Nếu mợ thật sự có một chút quan tâm bà ấy, thật sự để ý sống chết của bà ấy, lúc trước đã viết một bức thư cho ba cháu, nói hết tình hình cho ba cháu nghe, cháu không tin ba cháu sẽ không trở về cứu bà ấy! Thì làm sao bà ấy có thể chết được? Làm sao có thể chết đầy đau khổ tuyệt vọng như vậy được!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT