Anh ấy thật không hiểu, đó là con gái duy nhất của dì nhỏ, sao mẹ mình lại có thể nhẫn tâm với cô như thế.
Anh ấy mấp máy môi, nói: "Đó cũng là nơi dì nhỏ lớn lên, cô ấy nói, cô ấy muốn biết một chút về chuyện trước đây của mẹ cô ấy, phòng ở trước đây của mẹ cô ấy, mẹ, những thứ này, chỉ có mẹ biết thôi."
Anh ấy nói xong lại dừng một chút, nói: "Mẹ, dù sao Hoan Hoan cũng là con gái của dì nhỏ. Dì nhỏ đã chết, năm đó dì nhỏ phó thác cô ấy cho mẹ, mẹ giao cô ấy cho Nhan Quế Phân lại không nói Nhan Quế Phân tham lam vô sỉ như vậy, người nhà họ Thẩm phức tạp như vậy, cả nhà đã có bốn năm đứa bé, rõ ràng mẹ biết rất rõ, mà lại đưa cô ấy cho nhà họ Thẩm biết rõ không có khả năng sống tốt được, nhưng mẹ lại quyết tâm không từ bỏ những món đồ đã gửi mà nhiều năm mẹ chẳng quan tâm tới..."
Ánh mắt anh ấy đỏ lên, nói: "Rốt cuộc mẹ đang tức cái gì? Dì nhỏ cũng đã chết rồi, từ nhỏ em họ đã sống khổ như thế, nói mấy câu thừa thãi là, mẹ không thể tha thứ cho cô ấy sao?"
Sắc mặt Triệu Lan Trân thay đổi.
Đầu óc bà ấy vừa xông lên, thiếu chút nữa liền quét tay gạt bình hoa đang lau cẩn thận xuống đất.
Nhưng tới cuối cùng bà ấy vẫn kiềm chế được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT