Mãi đến khi quân trưởng Kiều dùng ánh mắt đuổi khách thì mới chắp tay sau lưng, giả vờ rất ra hình ra dáng mà tiêu sái rời đi.
Ngoài ra còn có không ít ông lão và bà lão cũng đến.
Nhan Hoan cứ ngồi hơn nửa ngày ở nhà họ Kiều như thế, có cảm giác dường như đã quen biết hết với tất cả những người quan trọng trong cái khu tập thể của quân khu này rồi.
Đương nhiên, cũng nhận bao lì xì đến mỏi tay...
Trong lòng cô thầm nghĩ, thế này thật sự được sao?
Mẹ Tiền rất vui.
Đầu bà ấy ngẩng lên mãi đến giờ vẫn còn chưa hạ xuống, nói: "Được, sao lại không được chứ? Phải lấy, ôi, đưa thiếu cũng không được đâu, đây chính là tiền lì xì hơn hai mươi năm nay đó..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT