Ông ta đã suy tính mọi chuyện rất tốt, trong lòng cũng đã thật sự trở nên độc ác.
Lại không ngờ được, vừa mới ra tay đã thua dưới súng của người ta.
Nhưng chuyện lần này lại không có quan hệ gì với Kiều Chấn Hưng cả.
Nhan Hoan nhìn ông ta, cười nói: "Nhưng mà ông cứ yên tâm, xúi giục bà con, muốn tụ tập mọi người mưu sát thủ trưởng, kẻ chủ mưu, hay còn gọi là người xúi giục, sẽ hưởng tội lớn, tội chết. Nhưng mà người bị xúi giục, hay có thể nói là tòng phạm, căn cứ vào mức độ nghiêm trọng của tình hình của người phạm tội, hình phạt phải chịu sẽ khác nhau. Như là mấy người bà con này, cái gì cũng không biết, chỉ bị ông xúi giục hoặc lừa gạt, hơn nữa thủ trưởng cũng hoàn toàn không có chuyện gì, có thể chỉ bị giáo dục một chút, lao động cải tạo mấy ngày, sau đó sẽ được đưa về... Nhưng thủ phạm chính..."
Vẻ ngoài của cô vô cùng đẹp, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Viên Đại Lập, nhưng Viên Đại Lập lại cảm thấy sởn gai ốc, chỉ có cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đau đớn trên đùi càng thêm mãnh liệt.
Ngay lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên được mở ra.
Một người đầm đìa mồ hôi chạy vọt vào, vừa chạy ào vào đã nhìn xung quanh căn phòng. Nhìn thấy Viên Đại Lập đang nằm trên giường thì đồng tử rung mạnh, nhưng ông ta lập tức quay đầu lại, vừa nhìn thấy Kiều Chấn Dự đã la lên: "Chấn Dự, em không sao chứ? Anh vừa mới về đã nghe tin em xảy ra chuyện, vậy mà lại có người to gan lớn mật muốn hại em ở nơi núi rừng hoang dã. Không ngờ đến bên dưới nền xã hội mới này của chúng ta vậy mà vẫn còn dân chúng gian xảo và hoang dã như thế, vì tiền bạc của cải mà muốn phạm tội giết người..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT