Mễ Nguyệt Hồng giật mình bởi tiếng quát bất chợt của ông nội mình, sau đó cười xòa nói: "Cháu nói chuyện thợ may Tiểu Nhan sắp phải rời đi rồi nên cổ căn bản không muốn cướp việc làm ăn của người đâu, cổ cũng không có ý định đào tạo ra nhiều thợ may... Hôm Chu Tiểu Lan bảo cô ấy sẽ không học được kỹ thuật nếu cửa hàng như thế, vẻ mặt cổ cũng buồn lắm."
"Hừ."
Ông lão thợ may họ Mễ hừ nhẹ một tiếng, nói: "Xem ra nó còn thức thời! Có điều."
Ông cụ trừng mắt với cháu gái mình, kêu: "Đã vậy cháu còn ở lại đó làm gì? Hồi trước cháu bảo muốn học cái thiết kế giới trẻ thích gì đó, giờ nó lại không làm quần áo nữa thì cháu cũng nên rời khỏi đó thôi, cháu hằng ngày đều ở lại làm mấy cái túi rách giúp nó, tiền công mỗi ngày được bao nhiêu đâu? Nhà chúng ta làm đơn còn không xuể, cháu vì người khác nhờ mà mỗi ngày đều ở đó làm túi rách?"
"Ôi ông ơi, thế thì ông nội không biết rồi."
Mễ Nguyệt Hồng tiếp tục phát huy kỹ năng của mình, nói: "Nói thế vậy thợ may Tiểu Nhan cũng không thể là không quay về, ông nội, ông có biết bên trong đại học thợ may Tiểu Nhan đến học cái gì không? Cô ấy học chuyên ngành tên là khoa mỹ thuật dệt nhuộm, chuyên môn dạy người kỹ thuật dệt nhuộm vải các loại, dạy người ta thiết kế đồ họa, ông thấy một tháng này cháu ở chỗ cô ấy chỉ học xỏ kim qua máy khâu thôi hả? Cháu học đủ thứ, cháu cũng sắp xếp lại đơn hàng giúp ông, giúp ông phân loại bản thiết kế riêng biệt, lúc ông nhận đơn hàng không phải dễ dàng hơn rất nhiều à? Thợ may Tiểu Nhan không giấu, chỉ cần cháu chịu học nhất định tương lai cháu sẽ học được nhiều điều hơn... ngoài ra mấy cuốn sách đó cô ấy cũng tùy ý cho cháu đọc, ừm, cháu cảm thấy vậy rất tốt mà."
Phải nói rằng chỗ của Nhan Hoan đã mở ra cho cô ấy một cánh cửa mới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT