Nhan Hoan quay đầu nhìn về phía Cao Ngọc Hồng, trên mặt hoàn toàn không có chút tức giận và khó xử nào, còn thật sự nghiêm túc ra vẻ giải thích cho người chỗ hiểu chỗ không nghe, nói: "Lời này của mẹ sai rồi. Chuyên ngành đại học mà con học chính là nghệ thuật nhuộm và dệt. Thật ra có thể nói là thiết kế thời trang. Ngành này nếu chỉ tập trung vào việc đọc sách và đọc sách thôi thì không được. Bọn con một mặt cần phải tập trung mở rộng vốn kiến thức về lý thuyết nhuộm và dệt, mặt khác là đưa thiết kế vào thực tiễn cũng rất quan trọng."
Cao Ngọc Hồng:...
Tối nay, mọi người đã cùng nhau ăn một bữa cơm đêm giao thừa kỳ kỳ quái quái.
Ai vui vẻ thì vui vẻ, ai xem chuyện vui thì xem chuyện vui, ai giận hờn ấm ức thì cứ giận hờn ấm ức.
Buổi tối, trong phòng, Cao Ngọc Hồng ném giày của mình đi, tức giận nói: "Vậy mà lại là một đứa biết nịnh nọt. Chúng ta là ba mẹ của thằng hai, cô ta đến nhà hai lần đều đưa những thứ gì đâu không chứ? Lần đầu tiên gặp vợ của thằng cả và ông cụ đã mặt dày mà tặng này tặng nọ, ngay cả đứa nhỏ cũng có cả một bộ. Nói chuyện với chúng ta cũng chỉ có tranh luận, sao có thể đặt chúng ta vào mắt được chứ!"
Lần này Triệu Bá Vinh cũng không đứng về phía bà ta.
Ông ta nhíu mày nói: "Thế bà đã đối xử với con bé như thế nào? Lần đầu tiên ba gặp con bé đã cho nó phong bì, vợ của Thành Cương thì ngoại trừ phong bì ra còn tặng con bé một chiếc vòng bằng vàng nữa. Bà thân là mẹ chồng, lần đầu gặp mặt ngoài việc tỏ ra quái gở thì có cho con bé quà gặp mặt gì không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT