Con rắn nhỏ màu đen lập tức trườn về phía Kỷ Cảnh Nghiên, nhìn cái dáng vẻ trườn như bay của nó, Phương Triều và mấy người còn lại không hiểu tiếng rắn cũng có thể nhìn ra được sự vui sướng của nó.
Con rắn nhỏ màu đen dừng lại trước mặt Kỷ Cảnh Nghiên, cả người nó sạch sẽ bóng loáng, không hề giống như mới đi vào trong nơi âm u ẩm ướt kia, sau đó nó lại nhả ra cái đốt tre to bằng ngón út trong miệng, lắc lư trước mặt Kỷ Cảnh Nghiên như muốn tranh công.
Kỷ Cảnh Nghiên nhìn thoáng qua cái đốt tre dính nhớp nháp kia, không nhúc nhích.
Phương Triều nào để ý đến chất nhầy trên đó, ông ta cầm lấy cái đốt tre, rút tờ giấy bên trong ra, vừa liếc mắt một cái đã thấy vết máu trên đó.
"Người đó còn sống!" Người của Ẩn Tổ mừng khôn xiết, còn sống, chứng tỏ Dương Thanh vẫn chưa hoàn toàn bại lộ, vẫn còn cơ hội giải cứu.
Kỷ Cảnh Nghiên thấy vậy thì vươn ngón trỏ chạm nhẹ lên đầu con rắn nhỏ màu đen: "Làm tốt lắm, về sẽ thưởng."
Con rắn nhỏ màu đen vui vẻ uốn éo cơ thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT