Khê Bảo chắp tay sau lưng như bà cụ non, vui vẻ chạy lon ton theo chân Vân Thanh Sam, chợt có gió lạnh thổi vù qua mặt, cô bé thích thú nheo mắt lại, nghe thấy cậu hỏi, Khê Bảo buột miệng thốt lên: “Vì cậu sẽ bị thương, còn bị chú công an bắt, cậu tốt như vậy, Khê Bảo không muốn cậu bị bắt đâu.”

Mới vừa thốt lên, cô bé lập tức đưa tay che miệng, dùng đôi mắt to tròn ngập nước lo lắng nhìn Vân Thanh Sam.

Thôi tiêu rồi!

Có khi nào cậu cũng giống đám con nít ở thôn Thủy Dương, mắng cô bé là đồ sao chổi, miệng quạ đen hay không?

Thật ra Khê Bảo có năng lực đặc biệt, cô bé có thể biết trước được một vài nguy hiểm.

Trước kia khi còn ở thôn Thủy Dương, có con nít chơi ở ven suối, cô bé đoán được đứa bé đó sẽ rơi xuống nước, cho nên nhắc nhở bọn họ trước.

Kết quả sau khi đứa bé kia rơi xuống nước rồi được cứu lên lại đi mắng cô bé là miệng quạ đen, nếu không phải cô bé nói lung tung nó sẽ không rớt xuống nước.

Sau khi những tình huống thế này xảy ra vài lần, đôi lúc Khê Bảo nhìn thấy trước một vài việc, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng cô bé sẽ không nhắc nhở, hoặc là cô bé gọi người lớn đến sớm, như vậy là đã cứu được người rồi.

Có điều đám con nít trong thôn dần dà mắng cô bé là đồ sao chổi, nói chỉ cần cô bé xuất hiện thì sẽ xảy ra đủ chuyện xui rủi.

Khê Bảo chỉ muốn cứu người thôi mà lại bị coi là sao chổi, cô bé cũng ấm ức lắm.

Nhưng nói ra lại không ai tin.

Trước kia có một lần cô bé không nén được ấm ức mà kể cho mẹ nghe, lúc đó mẹ đã rất căng thẳng, nói gì mà không được truyền bá mê tín dị đoan, dặn cô bé đừng nói với người ngoài chuyện này, nếu không sẽ bị người xấu bắt, hoặc bà nội biết sẽ đánh chết cô bé.

Cho nên lần này cô bé dự đoán được cậu sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lại không dám nói ra, cứ một mực bám theo cậu.

Có điều vừa rồi cảm giác hốt hoảng bất an trong lòng cô bé đã biến mất, chắc chắn cậu sẽ không sao nữa rồi.

Vân Thanh Sam ngầm hiểu, quả nhiên đứa cháu ngoại của anh ấy có khả năng đặc biệt ở mặt nào đó.

Trước đó anh ấy đã lờ mờ có suy đoán rồi.

Ngày đó bọn họ xông vào nhà họ Dương bắt quả tang bà Chu đang ngược đãi em gái anh ấy không phải là ngẫu nhiên, mà nhờ thím Quế Mai hàng xóm nhà họ Dương chạy tới nhà nói với mẹ anh ấy rằng em gái anh ấy đang bị bà Chu đánh, cho nên bọn họ mới kéo nhau đến nhà họ Dương.

Nhưng mấy ngày sau khi mẹ anh ấy gặp thím Quế Mai để cảm ơn thím ấy thì thím Quế Mai lại nói là Khê Bảo chạy đến nhà thím ấy cầu cứu, nói bà nội sắp đánh chết Tố Thanh rồi.

Thật ra nếu cẩn thận ngẫm lại thời gian sẽ thấy không trùng khớp.

Mẹ chạy ra ruộng gọi mấy anh em, sau đó cả nhà vội vàng chạy đến thôn Thủy Dương, cũng phải mất hơn nửa tiếng, cộng thêm thời gian thím Quế Mai chạy từ thôn Thủy Dương đến báo cho bọn họ, phải mất hơn một tiếng.

Sau đó qua lời kể của Tố Thanh, anh ấy nhẩm tính thời gian lại cảm thấy tính từ lúc quả phụ họ Hứa kia đến nhà, tới lúc em gái bị đánh vẫn chưa được một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play