“Đinh —— Bàn tay vàng 'thiên hạ đệ nhất', 'đôi mắt tham ăn', cameras cấp một, 'phòng bếp đơn giản' đã được chuyển đến ba lô của ký chủ, xin vui lòng kiểm tra và nhận.”

“Thử thách cho người mới: Xin ký chủ hoàn thành việc đăng ký món ăn chủ đạo trong vòng ba ngày. Quá hạn sẽ bị xử phạt.”

Âm thanh băng lãnh nhắc nhở từ hệ thống điện tử vang lên trong đầu Thẩm Khinh Chu. Anh ngẩng đầu nhìn vào căn nhà gỗ đơn sơ nơi mình đang ở, hy vọng có thể tranh thủ thêm chút phúc lợi cho bản thân.

“Hệ thống, tôi cảm thấy……”

“Xin ký chủ dừng lại những ảo tưởng không thực tế. Kiến nghị ký chủ học được thấy đủ, mau chóng nghĩ cách hoàn thành thử thách cho người mới, mới là điều quan trọng.” Âm thanh của hệ thống 001 vang lên, lạnh lùng và vô cảm.

Vào thời điểm này, giọng nói lãnh khốc của hệ thống 001 đầy ấm ức như đang cuộn tròn trong cơ thể Thẩm Khinh Chu.

Nó cảm nhận được sức mạnh mênh mông trong cơ thể Thẩm Khinh Chu, nhìn lại thì thấy ký chủ của nó sắp bị rút cạn năng lượng, lòng đau như chết đi.

Ký chủ may mắn tốt đến mức không thể tin nổi, như bị nhập hồn chỉ cần một lần thực hiện nghi thức, trực tiếp trúng thưởng với xác suất 0.01% phần thưởng 3S cực kỳ hiếm có —— thiên hạ đệ nhất.

Mà “Thiên hạ đệ nhất” có hiệu quả, nhìn tên đoán nghĩa có thể hiểu, chính là làm ký chủ trở thành  người mạnh nhất thế giới này.

Điều khiến cho 001 khó chịu chính là, sức mạnh ban đầu của người tinh tế này sức mạnh quá mạnh đến quá mức biến thái.

Vì để hoàn thành yêu cầu của bàn tay vàng "Thiên hạ đệ nhất", nó gần như rút cạn hết năng lượng của mình, mới có thể giúp cơ thể Thẩm Khinh Chu trở nên mạnh mẽ hoàn chỉnh.

Nếu người mạnh nhất lúc ban đầu lại mạnh hơn một chút, thì phải đạt tới mức tăng cường tối đa của hệ thống, Người mạnh như vậy trong thế giới này liệu có tồn tại không…

001 nhìn năng lượng còn thừa lại của mình không còn bao nhiêu, trong lòng cảm thấy rất là đau khổ.

“Ký chủ, cậu chuẩn bị khi nào thực hiện nhiệm vụ thử thách?” 001 nói với giọng điệu không kiên nhẫn.

“Không cần làm gấp sao”

Khóe miệng của Thẩm Khinh Chu cong cong. Một bên anh vừa cẩn thận kiểm tra tài liệu và công cụ mà hệ thống cung cấp trong phòng bếp, một bên vừa cười tủm tỉm mà trấn an 001.

“Không cần lo lắng, hướng phát triển của tôi chính là trở thành đầu bếp tài ba, tôi nấu ăn rất ngon.”

Tôi tin cậu cái quỷ, cậu chỉ là một linh hồn từ mạt thế bị tôi kéo về đây, tay nghề có thể giỏi đến mức nào chứ?

Nếu không tranh thủ thời gian luyện tập, đến lúc đó nhiệm vụ thử thách thất bại, nó lần này sẽ phải chịu hậu quả nặng nề!

001 ở trong lòng mắt trợn trắng. Nó nhìn vào ánh mắt ôn nhu của Thẩm Khinh Chu, cảm thấy ký chủ mới này quá dễ bị phân vân, liền tiếp tục thúc giục.

“Ký chủ….”

 

Phanh ————

Bên ngoài nhà ở truyền đến một tiếng vang ầm ầm lớn.

Cho dù dưới sự bảo vệ của hệ thống, nhà gỗ nhỏ vẫn cứ rung chuyển lâu một hồi, có thể thấy được lực đánh mạnh mẽ từ bên ngoài.

Năng lượng lại giảm đi một chút…

Sau khi đau lòng 001 lấy lại tinh thần, liền phát hiện ký chủ của mình với vẻ mặt hứng thú bừng bừng mà chuẩn bị nhảy ra bên ngoài, nháy mắt hệ thống toàn bộ đều không ổn.

“Ký chủ cậu đi ra ngoài làm gì? Nơi này chính là Tử Vong Tinh, bên ngoài rất nguy hiểm!”

Chẳng lẽ không thể thành thành thật thật mà ở trong phòng tôi luyện tốt kỹ năng bếp núc sao?!

Lúc trước nó chính là nhìn bộ dáng Thẩm Khinh Chu với vẻ ngoài hiền lành mềm mại, không ngờ rằng Thẩm Khinh Chu dưới bề ngoài dễ nói chuyện, thế nhưng lại ẩn chứa một tính cách mạnh mẽ, không thể kiềm chế.

“Ngươi yên tâm, tôi tới từ mạt thế, về việc đánh nhau, tôi chưa bao giờ thua.”

Một bên Thẩm Khinh Chu vừa đi về phương hướng có vụ nổ mạnh truyền đi đến, một bên trấn an 001.

“Hơn nữa, tôi không phải còn có bàn tay vàng  ‘ thiên hạ đệ nhất ’ sao? Sẽ không có việc gì đâu.”

Tùy rằng khi lúc xuyên đến sau đó dị năng của anh biến mất, nhưng bất quá anh gặp vận khí tốt, nhận được bàn tay vàng “Thiên hạ đệ nhất”, đem giá trị vũ lực đã mất đi của anh lại lần nữa lấy trở về.

Mà kinh nghiệm chiến đấu gì đó…… Anh ở mạt thế chính là một mình đấu không có đối thủ, một người có thể đánh đuổi cả một đợt thú triều biến dị đã tồn tại, điều anh không thiếu nhất, chính là kinh nghiệm chiến đấu.

Nhưng 001 không biết cụ thể quá khứ của anh, khi nghe câu trả lời có lệ của cậu, lần đầu tiên khiến 001 đem theo ký chủ nó cảm thấy tâm trạng nó trực tiếp đóng băng rồi.

Cậu cứ nói nhảm, cậu trước đây còn cùng tôi nói cậu cơ bản không đánh quá vài lần, hiện tại như thế nào lại thay đổi? Cậu hiện tại đã chết chính là một thi thể hai mệnh đó, này không khác gì hố hệ thống này sao!

Bất luận ở trong đầu 001 anh như thế nào thê thảm, đều không thể ngăn cản Thẩm Khinh Chu tiến đến kiểm tra động tĩnh.

Hệ thống này thật ngốc, trong phòng bếp chỉ có dụng cụ nấu ăn cùng gia vị, căn bản không có nguyên liệu để nấu, làm như thế nào mà cậu nấu cơm?

Vẫn phải là đi ra ngoài chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nhân tiện, nhìn xem âm thanh vang lớn vừa rồi truyền đến nãy là chuyện như thế nào.

Thẩm Khinh Chu mở cửa chính nhà gỗ, mắt mèo hơi cong, biểu tình vẻ mặt trong như là ánh mặt trời.

Nói không có gì bất ngờ xảy ra, ở một đoạn thời gian dài kế tiếp, ngôi nhà này sẽ là nơi là chính mình sinh sống.

Vùng đất xung quanh chính mình, cần bảo đảm an toàn, ở trong vòng khống chế của chính mình tuyệt đối, đây là quy tắc mà mỗi một người mạt thế đều biết hơn nữa điều thực hiện rất tốt.

Bỏ qua tiếng ồn ào 001 trong đầu không ngừng vang lên, Thẩm Khinh Chu thuần thục điều khiển lực lượng trong cơ thể, hướng về nơi phát ra tiếng ầm ầm mà bước tới.

Chỉ thấy phía trước nhà ở gỗ nhỏ, vốn là mặt đất cứng rắn và bằng phẳng lại bị tạc ra thành một cái hố lớn. Trong không khí tràn ngập một mùi hương cháy khét, bên cạnh miệng hố lớn dấu vết của mặt đất cũng trưng bày ra bị cháy.

Nhìn bộ dáng này, phảng phất như là chỗ này có một quả cầu lửa khổng lồ từ trên cao bỗng nhiên rơi xuống, mang theo sức mạnh to lớn không thể ngăn cản, một đường ào ào lao xuống dưới mặt đất.

Cũng không biết đáy hố còn có gì sống sót hay không.

Nghĩ đến đây, Thẩm Khinh Chu nhịn không thể không bắt đầu nhớ lại dị năng của mình.

Nếu như cậu còn giữ được năng lực đó…

 

Lạch cạch ——

Một bàn tay trắng nõn từ miệng hố lớn vươn ra, đánh gãy suy nghĩ của Thẩm Khinh Chu, run rẩy đặt lên bên cạnh mép hố lớn.

Đó là một bàn tay khớp xương rõ ràng, thon dài và mảnh khảnh.

Màu sắc nhợt nhạt, có chút trong suốt của ngón tay dùng sức cào vào bùn đất, hòa lẫn với lớp đất đen bẩn thỉu, dưới ánh nắng chói chang, tạo thành một cảnh tượng vừa đẹp mắt vừa làm người ta rùng mình.

Thấy vậy, Thẩm Khinh Chu nhướng mày.

Đây là... người sao?

Với tư thế như vậy, nhưng vẫn có thể sống sót?

Thật sự là người sao?

“Ký chủ, chúng ta vẫn nên là không can thiệp vào chuyện của người khác, cố gắng nghiên cứu kỹ năng nấu ăn mới là quan trọng...” 001 lải nhải trong đầu Thẩm Khinh Chu cứ thế nhắc đi nhắc lại .

Không thể nào để một vật thể không rõ ràng như vậy ở gần mình, phải điều tra rõ ràng mới được. Thẩm Khinh Chu trong mạt thế cũng luôn cảnh giác, suy nghĩ một cách cẩn thận.

Đôi mắt cậu hơi hơi nheo lại, trong cơ thể khởi động sức mạnh chờ sử dụng. Cậu liền như vậy mà lẳng lặng đứng ở bên cạnh, nhìn chủ nhân cái tay kia gian nan mà từng chút từng chút một mà bò lên phía trên.

Đầu tiên là cánh tay mảnh khảnh, sau đó là cánh tay lớn gầy yếu. Nó giãy giụa, cố gắng thu thập sức lực một hồi lâu, cuối cùng, chủ nhân hai cánh tay đã giúp chính mình lăn lộn đi lên.

Khi khuôn mặt hắn lộ ra vào lúc đó, những lời lải nhải không ngừng của 001 cũng dừng lại.

Trong khoảnh khắc ấy, 001 cảm thấy như mình đang nhìn thấy một thiên sứ.

So với ánh mặt trời muốn rực rỡ hơn, nhưng mái tóc vàng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, tán loạn dính vào trán. Đôi mắt xanh lớn không có chút tăm tối nào. Môi mỏng mím chặt, không còn nhìn ra một chút huyết sắc, khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, mang vẻ bệnh tật, thoạt nhìn vào khiến người ta không khỏi cảm thấy thương xót.

“haizz, các người đều là con người, giúp đỡ nhau một chút cũng là điều tốt mà.”

Dưới vẻ ngoài xinh đẹp, 001 không còn giữ vững lập trường mà thay đổi thái độ.

Thẩm Khinh Chu không nói gì.

Khi hắn lộ ra diện mạo gương mặt hoàn chỉnh, một cảm giác quen thuộc mạnh mẽ bao trùm lấy Thẩm Khinh Chu.

Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Khinh Chu như thể một lần nữa quay về mạt thế quen thuộc, nơi mà hai thời gian giao nhau, hình ảnh lộn xộn. Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, trước mắt hắn hiện ra hình ảnh em trai làm nũng.

“Niểu Niểu?”

Thẩm Khinh Chu nói rất nhẹ, giọng có chút không chắc chắn, như thể sợ làm tan vỡ một giấc mơ đẹp.

Lesser Carlos nhạy bén bắt được âm thanh nhỏ đó, trong mắt anh ta thoáng hiện lên một tia tối tăm.

Anh ta vận dụng lực lượng còn sót lại trong cơ thể, cố gắng kìm hãm cơn xao động và độc tố, rồi nâng mặt lên, mỉm cười yếu ớt với Thẩm Khinh Chu.

“Này bạn tốt , phi thuyền của tôi gặp rủi ro, tôi bị trọng thương, cậu có thể giúp tôi một chút được không?”

Thấy vậy, Thẩm Khinh Chu vừa đáp lại hắn bằng một nụ cười ôn nhu trấn an, vừa quay sang hỏi 001,

[ Hệ thống, cậu có chức năng quét không? Giúp tôi kiểm tra xem hắn có thật sự bị thương nặng không. ]

[ A?…… Ồ, vẫn là ký chủ cậu cẩn thận nha. ]

Nhìn thấy trước mắt mỹ nhân bị bệnh , 001 cũng không quá để tâm đến hắn ở trong lòng.

Nó chỉ sử dụng một ít năng lượng, đơn giản mà nhanh chóng quét qua cơ thể Carlos, rồi lập tức báo cáo lại cho Thẩm Khinh Chu.

[ Ký chủ, cậu không cần lo lắng, mỹ nhân này bị thương khá nặng, hơn nữa trong cơ thể hắn năng lượng dao động rất thấp, không phải thức tỉnh giả, chỉ là một người bình thường cơ thể yếu đuối thôi. ]

Thức tỉnh, ở đây cũng có thức tỉnh sao?

Thẩm Khinh Chu dừng lại một chút, sau đó mới phản ứng kịp, hiện tại mình đang ở trong một thế giới khoa học kỹ thuật phát triển, nơi giống loài đã tiến hóa tinh vi.

Vậy mà dưới sự bảo vệ của phi thuyền kia, người này mới có thể sống sót sao?

Lúc này, Thẩm Khinh Chu vẫn chưa tìm hiểu rõ về bản chất của hệ thống, nhưng đối với 001, cậu vẫn cảm thấy một loại tin tưởng tự nhiên.

Vì vậy, sau khi nhận được lời cam đoan từ 001, ánh mắt Thẩm Khinh Chu nhìn về phía Carlos liền mang theo vài phần thương tiếc.

Bộ dạng của Carlos khiến cậu nhớ đến lúc mạt thế, khi lần đầu gặp Thẩm Niểu Niểu.

Lúc đó, em trai cũng gầy guộc như thế này, sau đó bị hắn chăm sóc, dần dần béo lên. Khuôn mặt của em lúc ấy có chút bẩn thỉu, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng.

Cũng không biết liệu trong đời này có thể quay lại không…

Nhớ đến lúc 001 đổi giao diện, cái nút “Về nhà” kia với con số khổng lồ, trong lòng Thẩm Khinh Chu liền trào lên một cảm giác phiền muộn.

Vì vậy, nhìn thấy Carlos trước mắt thê thảm, mà rõ ràng vô hại, Thẩm Khinh Chu suy nghĩ một lúc, quyết định mang hắn về chăm sóc.

Sống một mình thực sự quá cô đơn. Cảm giác cô độc vô tận sẽ dần dần nuốt chửng con người, cảm giác tuyệt vọng ấy, Thẩm Khinh Chu trong đời này không muốn thử lại lần nữa.

Hơn nữa... nhìn mái tóc vàng và đôi mắt, vẻ ngoài tương tự như những gì hắn đã thấy, trong lòng Thẩm Khinh Chu không khỏi cảm thấy mềm mại.

“Đừng lo, cậu an toàn rồi, tôi sẽ đưa cậu về nhà.”

Hắn theo phản xạ mà lặp lại câu nói trước đây với em trai.

Nghe vậy, trong mắt Carlos thoáng hiện một tia khinh bỉ.

Hừ, nhà sao?

Hắn đâu có nhà.

Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ hiện tại, có vẻ như hắn tạm thời an toàn.

Carlos mạnh mẽ điều động sức mạnh đáng sợ trong cơ thể, dường như không cảm nhận được cơn đau dữ dội từ bên trong, hắn hướng Thẩm Khinh Chu lộ ra mỉm cười nhàn nhạt .

“Cảm ơn... ..Từ từ? Cậu muốn làm gì?!!”

Carlos vốn có vẻ mặt bình tĩnh nhưng sau khi bị Thẩm Khinh Chu trực tiếp đột ngột bế lên, hoàn toàn duy trì không nổi.

Thật lâu không ai dám đến gần gũi mà đụng vào hắn như vậy, Carlos theo bản năng mà giãy giụa.

“cậu thả tôi xuống !”

“Đừng loạn, cậu trên đùi còn có vết thương.”

Một tay giữ Carlos giãy giụa lại, Thẩm Khinh Chu nhíu mày nhìn cậu, vẻ mặt như đang đối diện với một đứa trẻ cáu kỉnh.

“Chờ đến khi về nhà rồi sẽ ổn thôi, cậu ngoan một chút đi.”

Dáng người rõ ràng cao lớn như vậy, nhưng khi Thẩm Khinh Chu bế lên lại nhẹ như thế, trên người không có chút thịt nào, chỉ toàn là xương, giống hệt như Niểu Niểu trước đây. Không biết phải mất bao lâu mới có thể dưỡng cho cậu béo lại…

Khi Thẩm Khinh Chu đang suy nghĩ về việc chăm sóc người, Carlos bị cậu ấn mạnh vào ngực, đôi mắt to hiện lên một tia xấu hổ, giận dữ và sự mờ mịt.

Người này, dám bất kính với hắn như vậy!

Chờ khi hắn chữa trị xong vết thương, nhất định phải…

 

“Rống ——”

Ngay lúc này, từ trong rừng sâu ở phía xa, vang lên một tiếng gầm rú.

Ở xa, những cây cối lớn liên tục đổ xuống, trong một đám bụi mù, một bóng hình khổng lồ đang lao tới.

Khi nhìn thấy sinh vật lao nhanh về phía mình, Carlos trong lòng ngực Thẩm Khinh Chu đột nhiên cảm thấy tim mình thắt lại.

Này, đây là...!

 

_____________

Tác giả muốn nói:

Chu Chu: Hắc hắc, nguyên liệu nấu ăn tới rồi!

Thật ra, lần này không phải là lần đầu tiên xuất hiện, hắn đã xuất hiện hai lần rồi! (cố tình ám chỉ)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play