Tiệc chào đón của nhà họ Đinh được tổ chức tại một khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố.
Một đám phóng viên đã tụ tập từ trước đó. Nhưng họ đang to nhỏ một chuyện khác thay vì bàn tán về buổi tiệc.
“Nghe gì chưa? Giáo sư Tiền ở khoa thần kinh não Hải Thị và chủ nhiệm khoa thần kinh vận động Vương đều đã tới thành phố A!”
“Vừa xuống máy bay đã được một chiếc xe sang màu đen thống nhất đón đi.”
“Bạn paparazzi của tôi đã điều tra các chuyến bay, mới biết mai còn có ba chuyên gia nữa đến.”
“Tất tay như thế ở thành phố A, tôi chỉ nghĩ đến một người…”
“Suỵt, đúng là tin nóng hổi.”
“Vị ấy đâu phải người chúng ta có thể bàn đến. Hôm nay chủ yếu là chụp vị thiên kim nhà họ Đinh thôi.”
…
Hôm nay, Đinh Tư Nguyệt đáng lẽ nên trang điểm thật xinh đẹp, giữ trạng thái tốt nhất để chào đón buổi lễ trọng đại của mình!
Nhưng từ hôm qua đến giờ, cô ta đã phải đối phó với không biết bao nhiêu người—
“Tôi thực sự không có, tôi chỉ đi xem cậu cả Cô thôi mà.”
“Tắc Ngụ, anh tin em đi!”
“Không, cậu cả Cô vẫn chưa tỉnh, các người đừng quấy rầy anh ấy!”
Bởi vì hai chữ “Cô Thành” không chỉ đại diện cho giấc mơ của các thiên kim hào môn, mà còn là biểu tượng của lợi ích tuyệt đối.
Không hề nói quá, chỉ cần Cô Thành có thể hồi phục thì giá cổ phiếu của tập đoàn Cô thị sẽ tăng vọt. Đây chính là tầm quan trọng của “Cô Thành”, đứng trước điều đó liệu có ai không sinh lòng tham?
Quyền uy tuyệt đối, chuẩn mực tuyệt đối, tuyệt đỉnh đế vương.
——Vốn dĩ Đinh Tư Nguyệt có thể âm thầm trở thành ánh sáng của người đàn ông này, giờ lại bị Ninh Ý chen ngang!
Đinh Tư Nguyệt tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ninh! Ý!
Hôm nay, nhất định cô ta phải như trong giấc mơ, đè bẹp Ninh Ý không chút nương tay!
Khiến cô không còn mặt mũi!
Nhà họ Cô.
Ninh Ý thay một bộ lễ phục dài và đeo bộ trang sức lấp lánh rực rỡ.
Cô đứng trước gương ngắm nghía nửa ngày: Đẹp. Đẹp tuyệt trần.
Đẹp đến mức cô không thể nhớ nổi khuôn mặt gầy gò tái nhợt của mình khi còn ở tận thế. Hiện tại cô rất hồng hào, rạng rỡ, làn da mịn màng như sứ.
Hôm qua khi không trang điểm mà mặc thử chiếc váy này đã rất đẹp rồi, hôm nay trang điểm nhẹ, mái tóc nâu hạt dẻ hơi uốn lượn càng khiến cô đẹp đến mức muốn yêu luôn cả mình.
Ninh Ý gọi người cùng ngắm: “Chồng ơi~ lại đây xem cái này đi.”
Cô Thành đang lặng lẽ suy nghĩ một vài chuyện.
Giờ đây, anh ngày càng hòa giải với thế giới tối tăm yên tĩnh của mình, vì anh biết rằng ngày tình thế bị phá vỡ không còn xa nữa.
Anh dường như cũng đã quen với việc có người luôn lải nhải bên tai.
Cô Thành lạnh nhạt hỏi: “Gì?”
“À, anh nhìn là biết ngay thôi.”
Ninh Ý đứng trước gương, vui vẻ hoán đổi cơ thể của mình và anh.
Cô Thành vừa mở mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt khác.
Một khuôn mặt rất đẹp.
Ánh mắt anh lướt qua đôi mày thanh tú tinh tế, sống mũi thanh thoát, đôi môi đỏ mọng, rồi đến chiếc cổ thiên nga trắng mịn và xương quai xanh thanh thoát, ánh mắt khẽ dừng vài giây rồi lịch sự dời lên trên.
Sau đó, Cô Thành bình thản hỏi: “Nhìn cái gì?”
Ninh Ý: “? Nhìn gương ấy.”
Ánh mắt Cô Thành vẫn đăm đăm nhìn người trong gương nhưng giọng nói không hề có chút gợn sóng nào: “Sao?”
Ninh Ý: “Anh không thấy em sao?”
Ninh Ý: “?? Anh không có gì muốn nói sao.”
Cô Thành: “Không.”
Ninh Ý: “Anh mù rồi à?”
Thế là từ lúc cô và Cô Nhạc bước lên chiếc Bentley và đến trước khách sạn tổ chức tiệc, cô chẳng thèm ư hử tiếng nào với ông chồng "đã chết" của mình.
Còn trẻ vậy mà, không chỉ sức yếu mà mắt cũng kém nốt.
Hôm nay Cô Nhạc mặc vest, dáng người thiếu niên thẳng tắp gọn gàng, cậu đến để góp vui với chị dâu.
Khi đến nơi, cậu nhanh nhảu xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe cho Ninh Ý.
Khoảnh khắc Ninh Ý bước xuống, tà váy màu xanh lướt qua mũi giày cao gót, cô khẽ ngẩng đầu và nghe rõ mồn một tiếng hít thật sâu từ xung quanh.
Tốt lắm, đây mới là phản ứng bình thường của con người!
Không giống như “tên thực vật” nào đó!
Lúc này, bên ngoài khách sạn đã đông nghịt người.
Đinh Tư Nguyệt mặc một chiếc váy công chúa màu hồng mộng mơ, xinh đẹp kiêu sa khoác tay cha mình và mỉm cười chào đón khách khứa với niềm hân hoan ngợp trời.
Hôm nay là khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời cô ta, không chỉ để mọi người biết cô ta là thiên kim chính hiệu của nhà họ Đinh, mà còn khiến cô ta trở thành thiên kim nổi bật nhất trong tất cả các danh gia vọng tộc—cho dù là cậu cả Cô sắp tỉnh lại, hay những người đàn ông xuất sắc trong tương lai, đều sẽ hướng mắt về phía cô ta đầu tiên!
Kế hoạch của Đinh Tư Nguyệt hôm nay như sau:
Trước hết, đợi Ninh Ý đến, đám phóng viên sẽ lập tức xông lên chụp ảnh chung của họ. Theo diễn biến trong giấc mơ, hôm nay Ninh Ý sẽ mặc một chiếc váy trắng rẻ tiền, kiểu dáng và đường may cực kỳ thô kệch. Khi họ cùng xuất hiện trong một khung hình cũng chính là màn công khai “xử đẹp” Ninh Ý.
Và với thân phận hoán đổi kỳ lạ của hai người, họ sẽ bị đặt lên bàn cân so sánh với nhau, thu hút sự chú ý và bàn tán của mọi người. Đây cũng là bước quan trọng để Đinh Tư Nguyệt trở thành người đẹp nổi tiếng!
Sau đó, để có được hiệu ứng ánh sáng tốt nhất, anh trai cô ta đã trịnh trọng mời cậu ba nhà họ Triệu đến điều chỉnh sân khấu! Triệu Duy Ninh là một cao thủ máy tính, việc lập trình ánh sáng chỉ là chuyện nhỏ, chắc chắn có thể tạo nên hiệu ứng hoa lệ mộng mơ nhất!
Kế tiếp, cô ta sẽ bắt đầu một màn trình diễn thể hiện sự tao nhã của mình. Không chỉ vậy, cô ta còn “tận tình” sắp xếp cho Ninh Ý cơ hội biểu diễn…
Nghĩ đến tất cả những điều này mà mắt Đinh Tư Nguyệt lấp lánh ánh sao.
Sao Ninh Ý còn chưa đến?
Đinh Tư Nguyệt mỉm cười chỉnh lại tà váy lộng lẫy của mình. Đột nhiên, tất cả ống kính máy ảnh và ánh đèn flash trước mặt đều hướng về một phía khác—
“Trời ơi, kia là ai vậy?”
“Bên cạnh cô ấy là cậu hai nhà họ Cô đúng không? Vậy đây chính là…”
“Không phải đây là cô con gái thật của nhà họ Ninh, người được đón về từ nông thôn sao? Sao mà đẹp thế này!?”
Ninh Ý điềm nhiên nhướng mày, không chỉ xinh đẹp mà khí chất còn mang một sự tự tin ung dung, dường như không hề sợ hãi trước bất kỳ hoàn cảnh nào.
Cô Nhạc, cậu hai nhà họ Cố, đích thân hộ tống Ninh Ý qua đám đông với niềm tự hào—anh trai cậu là người giỏi nhất, và chị dâu cậu cũng là người tuyệt nhất!
“Được rồi, được rồi, đừng chụp nữa, mang hết máy ảnh ra xa giùm tôi!”
Nụ cười trên gương mặt Đinh Tư Nguyệt cứng lại.
—Sao lại không giống trong giấc mơ chút nào vậy?
Bộ lễ phục trên người Ninh Ý, Đinh Tư Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là mẫu mới của bộ sưu tập Xuân Hè 22 của thương hiệu cao cấp duy nhất tại Trung Quốc. Chiếc váy dài màu xanh đậu ôm sát cơ thể, phần cổ áo mềm mại quấn quanh vai, đường cắt tinh xảo, tà váy óng ánh lấp lánh, khoác lên người cô như cơn gió xuân lướt qua hàng liễu.
Chưa kể đến bộ trang sức mắt mèo mà Ninh Ý đang đeo, nếu là hàng thật thì giá trị ít nhất cũng trên ba triệu!
Từ trước đến nay, Ninh Ý chưa từng có đồ trang sức đắt tiền như vậy ở nhà họ Ninh. Sau khi về nhà họ Đinh cũng chỉ có dịp sinh nhật mới nhận được quà quý giá.
Cô lấy từ đâu ra những thứ này? Đi mượn à? Hay là ăn trộm?
Khi Ninh Ý được hộ tống bước lên bậc thềm và đứng ngang hàng với Đinh Tư Nguyệt trước cửa khách sạn, tất cả ống kính của các phóng viên lập tức đổ dồn vào cả hai, bắt đầu chụp ảnh liên tục.
Nhưng Đinh Tư Nguyệt đột nhiên phát hiện, dù cô ta đang đi giày cao gót nhưng khi đứng cạnh Ninh Ý thì vẫn thấp hơn một chút?!
"Tách! Tách!”
“Đúng rồi, nhìn đây nào, cô gái mặc váy xanh!”
“Rất tốt, đừng di chuyển, cười lên nào, tuyệt vời!”
Ninh Ý phối hợp chụp vài tấm ảnh.
Dù sao thì cũng đến đây dự tiệc, làm chút “nhiệm vụ” cũng không vấn đề gì.
Nhìn thấy gương mặt “xanh như tàu lá chuối” của nữ chính, tâm trạng Ninh Ý bay phấp phới, thấy ăn uống ngon miệng hơn hẳn.
Cô Nhạc nhìn xung quanh, thấy ánh mắt mọi người đổ dồn vào Ninh Ý thì bắt đầu cảnh giác cao độ.
Anh trai ơi, anh mau tỉnh lại đi!
Sau khi vào đến sảnh tiệc, Ninh Ý và Cô Nhạc tìm chỗ ngồi.
Chẳng bao lâu sau, tiệc tối của nhà họ Đinh bắt đầu với các tiết mục biểu diễn và các món ăn chính được dọn lên.
Món chính có món cua hấp rượu hoa điêu lâu năm, Ninh Ý rất thích, vừa nhanh tay tách vỏ bằng dao nĩa, vừa hào hứng thưởng thức các tiết mục trên sân khấu.
“Nguyệt Nguyệt là bảo vật mà chúng tôi tìm lại được…”
Lời chia sẻ đầy xúc động của cha mẹ và anh trai nhà họ Đinh vang lên trên sân khấu. Cả gia đình nắm tay nhau trên sân khấu, nhìn nhau mà nước mắt lưng tròng. Cảnh tượng ấy khiến người ta cảm thấy những năm tháng Đinh Tư Nguyệt bị nhận nhầm đã chịu đủ mọi ấm ức.
Bảo sao trong cốt truyện gốc, nguyên chủ lại ghen tị đến mức méo mó như vậy. Cùng là bị trao nhầm nhưng cô lại bị đưa đến vùng quê và phải chịu khổ suốt hơn hai mươi năm. Trong khi đó, Đinh Tư Nguyệt – người vốn dĩ đã quá may mắn – giờ đây lại có được những điều tốt đẹp hơn.
Mấy người trong giới hào môn cũng khóc vài cái lấy thảo.
Cuối cùng, anh trai cả của Đinh Tư Nguyệt còn trở về từ nước ngoài để mang đến cho em gái một bất ngờ. Sau đó, mỗi thành viên trong gia đình đều tặng Đinh Tư Nguyệt một món quà, bao gồm đồ xa xỉ, cổ vật sưu tầm và những thứ tương tự, khiến hiện trường trầm trồ và ngưỡng mộ. Giờ nét mặt Đinh Tư Nguyệt mới quay về dáng vẻ ưu việt.
—Dù Ninh Ý có cố lấy đồ vật nào đó để “làm màu" thì cũng không bao giờ có được tình yêu thương!
Cô Nhạc ngồi bên cạnh và cảm thán: “Chị dâu, chị thấy sao?”
Ninh Ý chân thành đáp: “Ngon đấy.”
Dĩ nhiên, bếp trưởng nhà họ Cô vẫn cao tay hơn. Ninh Ý húp một ngụm canh vi cá rồi thầm thấy mãn nguyện.
Cô Nhạc: “??”
Thiếu niên nhìn Ninh Ý một lúc mới nhận ra cô thực sự đang nghiêm túc thưởng thức bữa ăn, thậm chí còn tiện tay đưa cho cậu một chiếc càng cua đã tách sẵn.
Thế là Cô Nhạc cũng nghiêm túc ăn cùng cô và không suy nghĩ thêm nữa.
Hình ảnh hai người họ ngồi ăn uống giữa bữa tiệc xa hoa nhanh chóng lan truyền trên mạng, nhưng hai nhân vật chính lại chẳng hề hay biết.
Sau bữa ăn, ánh đèn trong sảnh tiệc dần tối lại, Đinh Tư Nguyệt đi ra sau cánh gà chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn của mình.
Bầu không khí trong sảnh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, biến thành một sân chơi xã giao của giới thượng lưu.
Cô Nhạc lo lắng không yên khi để một mỹ nhân như Ninh Ý ở lại một mình. Thế là cậu kéo chị dâu đi cùng mình tìm vài người bạn chơi cho vui.
Trên tầng hai của sảnh tiệc, cậu ba nhà họ Triệu, Triệu Duy Ninh, đang gõ bàn phím trên máy tính của mình.
Hiện tại, cậu ta đang tập trung vào sự nghiệp nên chẳng buồn bận tâm đến yêu cầu về hiệu ứng ánh sáng của Đinh Tư Nguyệt. Cậu ta chỉ lập trình qua loa, lát nữa phối hợp với màn hình VJ là xong.
Triệu Duy Ninh đang xây dựng nền tảng cho chương trình trên máy tính. Ninh Ý được Cô Nhạc dẫn đến, cô vừa liếc nhìn qua đã thấy giao diện quen thuộc.
Ninh Ý: O.O?!
Cuối cùng cô cũng hiểu ra tại sao ông chồng mù Cô Thành lại quan tâm đến công ty công nghệ nhỏ này. Không phải vì nó có tiềm năng phát triển, mà là vì ông em này có bối cảnh nhà họ Triệu!
Có gốc gác hào môn nên công ty sẽ không bao giờ sập. Đây chính là điều kiện để giảm rủi ro và chia sẻ áp lực đầu tư.
Không hổ danh là nhân vật có đầu óc kinh doanh mạnh nhất trong cả câu chuyện.
Triệu Duy Ninh chăm chú vào màn hình mà chẳng màng để ý đến Cô Nhạc: “Đừng quấy rầy tôi. Hôm nay tôi phải xong phần này để gửi cho đại ca.”
Đại ca Ninh Ý: OvO.
Cô Nhạc nhíu mày: “Chán chết đi được. Chị dâu, chị chờ chút nhé, em đi lấy cho chị ly nước.”
Ninh Ý vui vẻ: “Được, được.”
Khi Cô Nhạc rời đi, Ninh Ý đứng lại một lát để nhìn Triệu Duy Ninh gõ bàn phím. Cô cúi người, chỉ tay cách màn hình một khoảng và khẽ nói: “Chỗ này error.”
Triệu Duy Ninh giật mình, nhìn theo và phát hiện đúng là có lỗi. Thế là cậu ta quay đầu lại, đập ngay vào mắt là gương mặt xinh đẹp của Ninh Ý.
“Cô… cô là…”
Ninh Ý mỉm cười: “Cố gắng lên, nền tảng của chúng tôi trông cậy vào cậu đấy.”
Triệu Duy Ninh: "!! Đại ca là cô sao?!!"
Ở tầng dưới, dàn nhạc nước ngoài bắt đầu biểu diễn.
Đinh Tư Nguyệt thay trang phục biểu diễn và bước ra trung tâm sảnh tiệc.
Đêm nay, cô ta đã mời rất nhiều phóng viên đến dự tiệc và còn bỏ công học nhảy chỉ để trình diễn trong ngày này, kết hợp với hiệu ứng ánh sáng lung linh hoàn mỹ, nhất định sẽ tạo ra khoảnh khắc kinh diễm giúp cô ta trở thành tâm điểm của giới danh nhân!
Đợi sau khi tiết mục kết thúc, cô ta sẽ gọi Ninh Ý lên biểu diễn. Lúc đó, dù Ninh Ý từ chối vì tự ti hay miễn cưỡng lên diễn thì đều sẽ bị cô ta đè bẹp không thương tiếc!
Đinh Tư Nguyệt ngẩng cao đầu, tự tin đối diện ánh đèn sân khấu.
Nhưng lúc này Ninh Ý đang đặt tay lên bảng điều khiển của Triệu Duy Ninh và hỏi: “Tôi thử được không?”
Triệu Duy Ninh gật đầu như gà mổ thóc: “Không thành vấn đề!!”
Ninh Ý liếc qua chương trình đã được lập trình, sau đó nhanh chóng “tối ưu hóa” mọi thứ. ( truyện trên app t.y.t )
Khi buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, nhờ vào kỹ thuật cao siêu và cảm giác tiết tấu hoàn hảo của Ninh Ý, mỗi một nhịp đèn chiếu thẳng lên mặt Đinh Tư Nguyệt đều là những màu sắc… chói lòa!
Triệu Duy Ninh đỏ bừng hai má rồi vỗ tay khen: “Đẹp thật! Rực rỡ ghê!”
Còn Đinh Tư Nguyệt: ?? Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Khi Cô Nhạc quay lại đã nhìn thấy Triệu Duy Ninh ngồi cạnh Ninh Ý, mặt đỏ bừng đầy e thẹn.
Cậu lập tức cảnh giác, tóm cổ áo Triệu Duy Ninh và nghiêm giọng: “Cậu đang nghĩ gì đấy! Đây là chị dâu tôi!”
Triệu Duy Ninh: “Tôi không có! Khụ khụ, tôi nào dám!”
Nhưng Triệu Duy Ninh vẫn thầm cảm thán: Cô ấy vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, đúng là quá ngầu!!
Còn Đinh Tư Nguyệt thì sắp phát điên.
Cô ta nhìn những bức ảnh mà phóng viên truyền về— gương mặt ngọt ngào của cô ta bị che phủ bởi ánh sáng xanh, mà lúc chuyển sang ánh sáng hồng rực thì cô ta lại nhắm mắt. Ngay dáng pose kết thúc mà cô ta chuẩn bị cả tháng trời thì chẳng có chút ánh sáng nào!
Không có bức ảnh nào ra hồn! Sao mà nổi tiếng được đây?!
Đinh Tư Nguyệt điên tiết, sao mọi chuyện chẳng như là mơ thế này?
Sau đó lại quay đầu nhìn Ninh Ý và Triệu Duy Ninh đang cười nói, lòng dấy lên nỗi nghi ngờ rằng do Ninh Ý giở trò.
Cô ta quyết định bước tới, mặt đằng đằng sát khí.
Ninh Ý nhìn khắp sảnh yến tiệc, lắng nghe đám thiếu gia tiểu thư xì xào bàn tán, nhờ thính lực tốt mà cô nghe rõ từng lời.
“Nghe nói có hai bác sĩ hàng đầu vừa đến thành phố A…”
“Cậu cả nhà họ Cô thực sự…”
“Không được, tôi cũng phải tìm cơ hội thăm anh ấy…”
Ninh Ý mừng thầm. Hóa ra tất cả sự chú ý này đều nhờ vào ánh hào quang của Cô Thành!
Đúng là “vẻ vang cho kẻ hèn này”!
Ăn uống no nê xong, cô quyết định gọi người chồng “mù” của mình đến để tận hưởng không khí náo nhiệt.
“Chồng ơi, đang làm gì đó?”
Cô Thành đang thử khôi phục quyền kiểm soát cơ thể mình. Tuy chỉ là một sự thay đổi nhỏ, nhưng không còn hoàn toàn bất khả thi nữa.
Những biến chuyển này bắt đầu kể từ khi anh và Ninh Ý trao đổi cơ thể…
“Chờ cô đấy.” Giọng Cô Thành lạnh lẽo nhưng mang theo chút từ tính đầy mê hoặc.
Nhưng Ninh Ý hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cô đáp với vẻ mặt đầy trêu chọc: “Ngại quá, bữa tiệc sắp kết thúc rồi. Anh qua đây uống chút nước đi.”
"..." Cô Thành: "A Ý tốt với tôi quá nhỉ."
Ninh Ý: "Ai bảo em yêu chồng quá làm gì."
Thế là Cô Thành bị kéo qua.
Vừa đứng vững, anh đã nghe một giọng nói vang lên ngay gần bên: “Cô rất đắc ý nhỉ, em gái.”
Đinh Tư Nguyệt híp mắt nhìn Ninh Ý, lúc này cô ta không còn bận tâm đến việc diễn vở tuồng “chị em hòa thuận” nữa.
Đúng vậy, Ninh Ý có gì đáng để đắc ý? Cô chẳng biết bản thân mình đã tiến gần đến kết cục thảm hại rồi sao? Trong cuộc đấu này, cô vĩnh viễn là kẻ bại trận!
Cô Thành lạnh lùng, không hề có ý định đáp lại.
Nhưng Đinh Tư Nguyệt lại chậm rãi tiến đến, trên khuôn mặt hiện rõ nét đắc chí như thể đang muốn phô bày một góc của quân bài trong tay mình.
“Cô có biết vì sao sức khỏe của cậu cả Cô lại chuyển biến tốt hơn không?”
Cô Thành khẽ nhướng mày.
Anh chưa rõ dụng ý của đối phương, chẳng lẽ cô ta thực sự có cao kiến gì chăng?
Đinh Tư Nguyệt quan sát anh, tưởng rằng vẻ bình thản kia chỉ là vỏ bọc che đậy cho cõi lòng đang dậy sóng.
Nhưng sự thật mãi là sự thật, việc cô ta mang đến ánh sáng ấm áp cho cậu cả Cô là điều không thể chối cãi!
Đinh Tư Nguyệt cười một cách ngạo mạn: “Đó là nhờ tôi.”
Cô Thành: “?”
Hay quá, anh vừa lãng phí mất năm giây cuộc đời.
Anh không nói gì thêm, chỉ xoay người bước đi.
“Có phải cô rất hận tôi không?” Đằng sau, giọng nói của Đinh Tư Nguyệt vẫn mang theo vẻ tự mãn: “Hận tôi đã cướp đi tất cả mọi thứ của cô, nhưng cô không thể phản kháng. Thế giới này chỉ xoay quanh tôi!”
Đinh Tư Nguyệt cầm lấy micro, giọng nói ngọt ngào vang lên khắp sảnh yến tiệc: “Cảm ơn mọi người đã yêu thích tiết mục của tôi. Hôm nay là ngày vui, em gái tôi, Ninh Ý, cũng vô cùng vui mừng cho tôi và muốn biểu diễn một tiết mục dành tặng mọi người! Mọi người hãy vỗ tay khích lệ em ấy nào!”
Người nhà họ Đinh cùng các khách mời trong giới hào môn vỗ tay nhiệt liệt.
Cô Thành đứng nhìn, vẻ mặt lạnh tanh như đang nhìn một đám người chết.
Ninh Ý chờ mãi không nghe thấy chồng mình nói gì, bèn hỏi:
“Chồng đang nghĩ gì thế?”
Cô Thành cất giọng lạnh băng:
“Trời lạnh rồi, đã đến lúc cho nhà họ Đinh phá sản.”