Toàn bộ bàn ăn đều rơi vào im lặng.

Mà Đinh Tư Nguyệt vừa nói muốn dạy Ninh Ý cách cư xử trên bàn ăn, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Ninh Ý là một cô gái quê mùa đến từ nông thôn, từ khi nào đã học được cách cư xử chuẩn mực trên bàn ăn?

Loại trình độ thuần thục này giống như đã tham gia qua vô số bữa tiệc, bản thân Đinh Tư Nguyệt cũng không thể đạt được sự hoàn hảo như vậy.

Đinh Tư Nguyệt nhất thời lúng túng, không biết nên lui xuống như thế nào.

Mà lúc này, Cô Thành đang ở trong thân thể của Ninh Ý, thái dương căng thẳng, không rảnh để ý phản ứng của người khác.

Bởi vì có người đang gào lên giận dữ bên tai anh…

Ninh Ý chỉ ước gì có thể lắc mạnh vai anh: “Thịt kho tàu! Thịt kho của tôi!!”

Cô Thành: “...”

Cô Thành nhìn về phía mọi người và nói: “Xin lỗi, là tôi thật sự không có giáo dưỡng.”

Đinh Tư Nguyệt cùng nhóm chị em tốt ở bên cạnh giả lả cười: “Ha ha ha.”

Cũng có người lén nuốt nước bọt.

Nếu cái này gọi là không có giáo dưỡng thì chẳng phải nói bọn họ là người ăn uống thô tục sao?

Sau khi bữa tiệc nhỏ của nhà họ Cô kết thúc, mọi người trong giới hào môn đều rời đi với vẻ mặt khác nhau.

Bọn họ đều là những nhân vật có tiếng trong giới thiên kim, vốn dĩ ý định ban đầu khi đến đây là để hỏi thăm tình hình của Cô Thành. Nhưng hiện tại xét thái độ của nhà họ Cô thì Cô Thành có vẻ vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục.

Hơn nữa, bọn họ cứ tưởng loại thiên kim mới nhặt được từ nông thôn lên như Ninh Ý sẽ vâng vâng dạ dạ, nhưng không ngờ cô lại hoàn toàn không như bọn họ nghĩ.

Trong đám đông, vẻ mặt của Đinh Tư Nguyệt khó coi nhất.

“Anh Cô còn chưa tỉnh nhưng cô ta đã phách lối đến vậy, nếu tỉnh thì chẳng phải cô ta sẽ lên trời luôn sao?”

“Hiện tại tôi còn đang mong anh Cô tỉnh lại đây, nhìn bộ dạng của Ninh Ý, anh Cô nhất định sẽ trừng trị cô ta.”

“Nghĩ cũng không cần nghĩ, anh Cô chắc chắn sẽ đuổi cô ta ra ngoài. Sao anh ấy có thể để ý tới một người như Ninh Ý được chứ?”

Đột nhiên có một người nhỏ giọng hỏi.

“Vậy… nếu anh ấy thật sự tỉnh lại, tôi và anh Cô có chút hy vọng nào không?”

“Ha ha ha cút đi…”

Nếu Cô Thành thật sự tỉnh lại thì nhất định sẽ xảy ra một trận huyết chiến.

Đinh Tư Nguyệt vẫn không lên tiếng mà chỉ khẽ mỉm cười.

Nhìn đám tiểu thư chờ mong Cô Thành tỉnh lại, cảm giác ưu việt trong lòng cô ta dâng lên vô cùng mãnh liệt, cảm giác khó chịu liên tục nảy sinh vì Ninh Ý đã tiêu tan hơn phân nửa.

Cô ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ với người khác, bởi vì dựa theo dự đoán trong giấc mơ kia, chẳng bao lâu nữa anh Cô sẽ sớm tỉnh lại. 

Một khi vương giả trở lại, khí thế không hề thay đổi, việc đầu tiên anh làm chính là trừng trị kẻ độc ác Ninh Ý này.

Để mau chóng đến ngày đó, cô ta nhất định phải thực hiện kế hoạch chữa lành cho đối phương càng sớm càng tốt...

Khi Tống Lam bị Đinh Tư Nguyệt ngăn lại cũng cảm thấy có hơi bất ngờ.

Từ khi Đinh Tư Nguyệt từ bỏ liên hôn với Cô Thành, Tống Lam cũng không còn chú ý đến cô ta, nhưng hôm nay cô ta lại tính làm gì đây?

Đinh Tư Nguyệt nói: “Dì Tống Lam, con biết em gái mình vẫn chưa thể chấp nhận con, trong lòng em ấy cũng có rất nhiều khúc mắc nên nhìn sự việc có chút u ám. Nhưng đây đều là lỗi của con, con sẽ thử cảm hóa em ấy.”

Tống Lam nghe vậy hơi nhướng mày.

Bà đã quen với việc gặp đủ loại người, nghe qua đủ loại lời nói, cho nên trong lời của Đinh Tư Nguyệt rõ ràng có chút ám chỉ khác? 

Đinh Tư Nguyệt lại nở một nụ cười dịu dàng: “Con tình nguyện đi thăm anh Cô, dù sao chúng con cũng xem như quen biết nhau từ nhỏ, con tin anh Cô nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Tống Lam đã hiểu được mục đích của cô ta rồi.

Khuôn mặt bà lộ ra vẻ dịu dàng, chỉ cười đáp lại: “Không sao, hiện tại Ninh Ý đã kết hôn với A Thành, chuyện này cứ để con bé làm là được.”

Nụ cười của Đinh Tư Nguyệt lập tức cứng đờ.

Tống Lam lại vỗ tay cô ta rồi rời đi.

Đinh Tư Nguyệt đứng sững sờ, không cam lòng giậm chân.

Cô ta đã quen với việc được mọi người cưng chiều, không ai có thể ngăn cản cô ta!

Cô ta nhất định phải trở thành ánh sáng của anh Cô!

...

Tống Lam đi tới cửa phòng bệnh của Cô Thành, sau đó gọi “Ninh Ý” tới.

Đêm nay bà và ông Cô đang uống trà ở tầng hai của buổi tiệc, nhưng vẫn để ý đến cô con dâu này.

Mà Ninh Ý đã làm tốt hơn rất nhiều so với mong đợi của bọn họ, thản nhiên, tự tin, không làm ra vẻ. Hơn nữa… cảm thấy cơ thể của cô vô cùng khỏe mạnh, dễ ăn cũng là một điều tốt.

Tống Lam và ông Cô đều nhất trí cho rằng bọn họ vẫn cần phải hiểu rõ cô con dâu này hơn mới có thể đưa cô vào gia tộc.

Nhưng lúc này, Cô Thành lại đang ở trong thân thể của Ninh Ý.

Anh xoa xoa huyệt thái dương, chán nản cảnh báo Ninh Ý: “Đừng la hét nữa.”

Đến khi ngước mắt lên thì đã thấy Tống Lam dịu dàng đi tới.

Bà đã cho phép Ninh Ý, ngoại trừ hộ lý ra, cô là người duy nhất trong toàn bộ trang viên có thể tự do ra vào thăm Cô Thành.

“Ba năm nay, việc chăm sóc sức khỏe cho A Thành đều có đội ngũ quản lý chuyên nghiệp nhất, con không cần bận tâm đến những người đó. Chỉ là hiện tại con là người thân nhất với A Thành, cho nên chuyện lau chùi có thể giao cho con được không?” Tống Lam quan sát biểu cảm trên mặt của Ninh Ý.

Hành động này chủ yếu là để khảo nghiệm tính cách và sự kiên nhẫn của Ninh Ý, đương nhiên Tống Lam sẽ không để cô chịu thiệt vô ích, bà đã mở một tấm thẻ đen, dự định vài ngày nữa sẽ đưa cho Ninh Ý. 

Cô Thành nhìn mẹ ruột, im lặng một lát rồi mỉm cười.

“Vâng, đây đều là chuyện con nên làm.”

Tống Lam nhìn “Ninh Ý”, có hơi cảm động.

Đứa nhỏ này đồng ý dễ dàng như vậy, quả nhiên là tâm địa hiền lành.

Cô Thành trở lại phòng bệnh, nhìn thân thể mình nằm trên giường, trong đôi mắt đen láy tràn ngập chút hứng thú.

Anh rất chờ mong… người vợ ngoài miệng thâm tình này sẽ chăm sóc anh như thế nào?

“Chồng ơi, anh tới rồi.” Ninh Ý cảm nhận được hơi thở của anh.

Cô vẫn còn vì miếng thịt kho tàu mà đau lòng: Mới vừa nếm được chút xíu đã phải bỏ đi, thật sự đã để người chồng chết tiệt kia chiếm được của hời.  

“Ừ.” Cô Thành đáp, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường: “Còn buồn à?”

“Không có, tôi đang suy nghĩ, để anh ăn thì tôi cũng bằng lòng.” Trong lòng Ninh Ý vô cùng bức bối, nhưng ngoài miệng lại tỏ ra thâm tình: “Vì anh, cái gì tôi cũng chịu hết.”

Ánh mắt Cô Thành lạnh lùng: “Cái gì cũng sẵn lòng?”

Ninh Ý không hề xấu hổ chút nào: “Đương nhiên rồi chồng ơi.”

Cô Thành chống tay lên mặt nói: “Mẹ tôi muốn cô mỗi ngày đều lau chùi và xoa bóp cho tôi, chắc cô sẽ sẵn lòng mà đúng chứ?”

Ninh Ý: “...”

Ninh Ý ngây thơ đáp: “Đáng tiếc hiện tại chúng ta không thể đổi lại được, chồng à.”

“Thật sao?” Cô Thành cười nhẹ, giọng nói trầm thấp đầy lôi cuốn: “Cô đang thử sao.”

Ninh Ý nằm thẳng rất thoải mái: “Tôi đang thử suy nghĩ…”

…Về thực đơn đêm nay ^_^

Gan ngỗng áp chảo, tôm hùm Boston, phô mai nấm đen, còn có thịt kho tàu mà cô chưa ăn…

Cô Thành dựa lưng vào ghế, âm trầm bật cười: “Đừng vội, từ từ thử xem.”

Ninh Ý dùng giọng nói táo bón biểu đạt nỗ lực của mình: “Ừ ừ…”

Nếu so với lần đầu tiên hoán đổi thì hôm nay bọn họ đã đổi tổng cộng hai lần rưỡi, nửa lần cuối cùng là sau khi hồi phục, vừa rồi khi ăn thịt kho tàu lại bị cô vô tình hoán đổi thêm một lần nữa.

Vậy thời gian hồi phục hiện tại là 8 tiếng!

Đủ cho cô có thể ngủ một giấc ngon lành ^_^

Cô Thành cũng đang suy nghĩ về cơ chế hoán đổi.

Cuộc hoán đổi lần này rất vội vàng và đột ngột, Cô Thành chỉ biết thời gian ước chừng khoảng một tiếng, cũng không có quy luật cụ thể nào. Hiện tại có thể cảm nhận được việc hoán đổi ngẫu nhiên rất mạnh.

Vì vậy... dưới sự không chắc chắn này, cả hai bên thật sự đều bị động như nhau.

Đáy mắt Cô Thành tối sầm lại, đây cũng là chuyện tốt.

Anh ngồi trước giường một lúc, Ninh Ý cố gắng không phát ra âm thanh nào, thoạt nhìn giống như đang ngủ say.

Ánh mắt lạnh lùng của Cô Thành hiện lên vẻ lạnh lùng giễu cợt.

Nếu như Ninh Ý chỉ là người đơn giản ham ăn biếng làm thì anh sẽ đỡ phiền phức rất nhiều. 

Anh nhẹ nhàng đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

Vừa đi được hai bước, giọng nói mềm nhũn nửa tỉnh nửa mơ của Ninh Ý truyền đến.

“Thịt kho tàu có thơm không?”

Cô Thành: “...”

Ha ha. Ha ha. Thơm cái đầu cô.

Đêm khuya.

Ninh Ý vẫn đang ngủ say trong thân thể của Cô Thành.

Tuy nhiên, khi đang ngủ, cô nghe thấy âm thanh tản nhiệt của máy tính khi hoạt động.

Vừa mở mắt ra đã thấy mình đang ngồi trong một căn phòng khác, trước mặt là một chiếc laptop đang mở, rõ ràng vừa rồi Cô Thành đang làm việc.

Cô ngáp dài: “Chồng ơi, chúng ta lại đổi trở về à?”

“Ừ.” Giọng của Cô Thành rất tỉnh táo, nhớ lại trang máy tính vừa rồi: “…Bây giờ là mười hai giờ đêm.”

Sau mười hai giờ đêm, hai người lại tự động hoán đổi lại.

Đây là một quy luật mới.

Ninh Ý nheo mắt xem trang web mà Cô Thành vừa mở một lát. Lão đại này bắt đầu chú ý đến xu hướng đầu tư kinh doanh và phát triển khoa học kỹ thuật mới nhất, chẳng trách sau khi quật khởi vẫn có thể đè bẹp tất cả mọi người.

Vì vậy, cô không chút do dự chú ý tất cả những công ty mà anh đang quan tâm.

Kiếm tiền từ chồng mình cũng không quá đáng đâu nhỉ? Dù sao đều là tài sản chung của hai vợ chồng. ( truyện trên app T Y T )

Ninh Ý suy nghĩ một lúc thì cảm thấy rất mệt.

Trở lại thân thể của mình, đủ loại tiếng ồn bên tai đều quay lại, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng chó nuôi trong trang viên chạy ra ngoài, sao có thể so sánh với chiếc giường lớn khách sạn năm sao cách âm miễn phí kia?

Vì vậy, cô ân cần nói chuyện với Cô Thành: “Có muốn đổi lại không chồng ơi? Tôi không có ý kiến nếu anh dùng cơ thể tôi để làm việc.”

“Tôi cũng không thành vấn đề.” Cô Thành lạnh lùng đáp: “Tôi còn đang chờ ngày mai cô sẽ lau thân thể cho tôi.”

Ninh Ý: ?

Ninh Ý tươi cười.

Không bằng đêm nay mình cứ giết anh nhỉ?

Ngày hôm sau.

Ninh Ý đeo bịt tai, ngáp mấy cái rồi mở mắt ra.

Cho dù đeo bịt tai nhưng cô vẫn có thể nghe thấy đủ loại tiếng ồn, bao gồm cả tiếng người giúp việc đến dọn dẹp từng căn phòng vào buổi sáng. Chất lượng giấc ngủ giảm đáng kể so với nằm trong thân thể của Cô Thành.

Ninh Ý trực tiếp cắt ngang tín hiệu: “Chồng ơi, sáng rồi, anh lại đây tiếp tục làm việc đi. Không sao đâu, tôi sẽ ngoan ngoãn nằm đó.”

Cô Thành cười lạnh.

Nhưng đúng là anh có công việc phải làm.

Anh dùng thân thể của Ninh Y rời khỏi phòng bệnh.

Trong một góc hẻo lánh, Đinh Tư Nguyệt nhìn khuôn mặt “Ninh Ý” lạnh lùng rời đi, khóe miệng đắc ý nhếch lên…

Cô Chí Tùng có ý nhờ anh trai của cô ta giúp đỡ, muốn hợp tác với nhà họ Đinh nên đương nhiên sẽ giúp cô ta.

Tống Lam không cho cô ta đến thì sao?

Cô ta vẫn có thể đến bên cạnh anh Cô thôi.

Đinh Tư Nguyệt nhìn “Ninh Ý” đi xa, trong lòng vô cùng hưng phấn… Ninh Ý vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được cô ta sẽ nắm bắt cơ hội mà mình tạo ra. 

Đinh Tư Nguyệt lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh ra, từng bước đi về phía người đàn ông trên giường bệnh.

Cô Thành vẫn giống như trong trí nhớ. Lông mày rất cao, hốc mắt sâu, tướng mạo cực kỳ xuất chúng. Khi nhắm mắt nằm đó, đường nét góc cạnh trên mặt đều hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc, mà khi đôi mắt này mở ra lại sắc bén và khiến người khác phải khiếp sợ. Đinh Tư Nguyệt vừa nhớ tới thì trái tim đã đập thình thịch.

Bởi vì nằm quá lâu, thân hình anh gầy đi không ít, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, mang theo cảm giác yếu ớt khi ngã khỏi ngai vàng, giờ phút này anh cứ bình tĩnh nằm yên.

Nhưng Đinh Tư Nguyệt biết, dưới khuôn mặt bình tĩnh này nhất định cất giấu rất nhiều đau khổ và giãy dụa!

Ninh Ý: ???

Vừa rồi cô cảm nhận được có người đến.

Bước chân không giống với Cô Thành, Tống Lam, cũng không giống với người giúp việc và hộ lý trước đó.

Bước chân của người này rất nhẹ nhàng, mang theo sự ngây thơ hồn nhiên.

Ai vậy???

Đinh Tư Nguyệt biết trước khi xảy ra chuyện, Cô Thành là một người không thích bị đụng chạm nên cô ta kìm nén sự phấn khích và tùy tiện làm bậy của mình, chỉ quan sát mấy dấu vết trên người Cô Thành, xem anh có bị ngược đãi hay không.

Sau khi nhìn một vòng, cô ta bĩu môi, bề ngoài của Cô Thành không có vết thương nào, xem ra cô em gái kia cũng không ngốc, vết thương nhất định xuất hiện ở những vị trí khó thấy. 

Vậy làm sao cô ta có thể để Cô Thành biết là mình đến chữa lành và cứu rỗi cuộc đời anh đây?

Ninh Ý giống như xem kịch mà chờ đợi một lúc, chợt cảm thấy tay mình bị ai đó nhấc lên.

Ôi! Ninh Ý hơi sửng sốt.

Cô nhớ lại cốt truyện, cũng không nhớ rõ lão đại này có tuyến tình cảm với ai?

Ngoại trừ vứt vợ cũ độc ác là cô đây vào bệnh viện tâm thần thì Cô Thành chính là một ông chủ không có tình cảm.

Sau khi thức tỉnh, tác dụng chính là trấn áp nam chủ và nam phụ, áp chế một đám nhân vật, vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức không có chút logic nào. Anh sinh ra để gây khó dễ cho tuyến tình cảm của nhân vật chính.

Dù sao cũng là thể loại sủng văn không não, tuổi tác của tác giả nhất định không lớn bằng số giày của mình, Ninh Ý có thể hiểu được.

Lúc này, Cô Thành đang ở bên ngoài xem số liệu tài chính của Cô thị được tiết lộ trong ba năm qua. Một số dự án được xúc tiến ba năm trước đã hoàn thành cũng không tệ lắm. Gần đây dường như đang thúc đẩy các lĩnh vực mới...

Giọng nói của Ninh Ý truyền tới: “Chồng ơi, có người cầm tay anh.”

“Ai?” Cô Thành vừa xem báo cáo vừa thờ ơ hỏi.

“Không biết.”

“Muốn làm gì?”

Đinh Tư Nguyệt đỏ mặt, tim đập thình thịch…Đây là Cô Thành, đây là người mà sau này sẽ được mọi người ngưỡng mộ. Lúc nắm tay Cô Thành, trong lòng cô ta đều tràn ngập sự dịu dàng.

Em đến rồi đây, anh Cô!

Ninh Ý lập tức trả lời: “Đối phương đang viết chữ trong lòng bàn tay anh.”

Cô Thành dừng lại, vẻ mặt thờ ơ có chút nghi ngờ: “Viết cái gì?”

Ninh Ý ngừng một lúc rồi làm tròn bổn phận, nghiêm túc kể lại từng nét.

“Em, là, Đinh, Tư, Nguyệt!”

“Em, đến, để, trở, thành, ánh, sáng, cho, anh.”

Cô Thành: “...”

Anh yên lặng trong hai giây.

“Cô ta bị ngốc hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play