Edit: Hiền
"Vậy cũng được coi là nhớ tới anh.” Anh không quan tâm, uống canh rồi gắp miếng sườn trong bát canh cho cô: “Thi Thi vừa gọi điện cho anh, nói con bé nhận được rất nhiều đồ ăn vặt, bảo anh chuyển lời cảm ơn tới em, con bé rất vui, cũng rất thích."
"Vậy là tốt rồi."
"Anh cũng vui lắm.” Quý Hoài vừa nói, đôi mắt đen trong suốt nhìn chằm chằm vào mặt cô, dừng lại hồi lâu: “Cảm ơn em.”
Trong ánh mắt đó có quá nhiều cảm xúc khiến Trương Dĩnh cảm thấy hơi mất tự nhiên, má cô bắt đầu đỏ bừng, nhịp tim bắt đầu đập nhanh, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi gằm đầu gặm miếng sườn trong bát.
"Anh biết cảm giác của con bé. Thi Thi giống anh, từ nhỏ đã là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương, tuổi thơ của con bé có quá nhiều thứ còn thiếu sót, đây đều là những thứ anh không thể cho đi. Anh hy vọng con bé có một cuộc sống tốt hơn anh, lần này con bé thực sự hạnh phúc, cũng rất thích em." Quý Hoài chân thành nói: "Anh hy vọng chúng ta có thể sống tốt, Thi Thi cũng vậy."
"Em coi Thi Thi như em gái nên mới làm vậy, là em cam tâm tình nguyên làm, nhưng anh là anh trai, vẫn phải hoàn thành trách nhiệm của một người anh trai." Trương Dĩnh nói xong, cô suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên nói: "Vừa nãy em vừa mắng Lưu Vũ Vi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play