Edit: Trúc Linh
Quý Hoài và Ngải Xảo đi ra khỏi xưởng, lúc đầu anh ôm lấy vai cô sau đó đi đường không tiện lắm nên đổi thành kéo tay cô tiếp tục đi về phía trước.
Cô để mặc cho anh kéo, ễnh cái bụng to tướng đi được một đoạn thì dừng lại, giãy giụa tay khỏi tay anh: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Đi tìm nhà trọ.” Quý Hoài quay đầu, đôi lông mày nhăn chặt, quai hàm bạnh ra.
“Anh tức gì chứ? Em còn chưa hỏi tối qua anh đi đâu đấy? Em đợi anh suốt bốn giờ, vì sao chúng ta không quay về?” Cô đã không nhịn được nữa mà liên tục hỏi ra từng câu.
Từ khi đi tới bây giờ cô vẫn chờ anh giải thích, nhưng anh chẳng nói chẳng rằng, chuyện nghiêm trọng như này mà lại làm có vẻ cô mới là người làm sai ý.
“Không về nữa.” Anh nhẹ nhàng nói, thực tế là đang trốn tránh vấn đề của cô, đáy mắt có chút chột dạ.
Ngải Xảo tiếp tục nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt trong trẻo là sự tủi thân hờn giận.
Đã bảo là sẽ đưa cô về.
Sau đó đi đăng ký kết hôn, cô đã mang thai đến tháng thứ tám mà chưa có một thân phận danh chính ngôn thuận.
Quý Hoài đi qua, ngực siết đau, rầu rĩ vô cùng.
Thế giới thứ nhất anh là một tên tra nam tệ từ đầu đến chân, vì sự sung sướng nhất thời mà anh lại khiến Ngải Xảo mang thai ngoài ý muốn, nhưng cái hay chính là anh không bảo Ngải Xảo phá thai thay vào đó là cầu hôn cô, khiến đối phương thực sự tin tưởng mình, cam tâm tình nguyện đưa hết số tiền lương nhà xưởng tích cóp được cho mình, vừa lừa tiền lừa sắc còn để cho cô làm bảo mẫu miễn phí.
Giả bộ đưa cô về nhà rồi để cô chờ ở nhà ga và cầm số tiền mới có chạy đi, không ngờ lại phải gánh vác hậu quả ngay lập tức.
Ngải Xảo là sản phẩm thí nghiệm đầu tiên của thế giới ‘kế hoạch tra nam’ của anh mà thôi, thời này internet chưa phát triển, sau khi thí nghiệm thành công à phải nói là cực kỳ thành công thì anh đã dùng chiêu này lừa thêm vài cô gái nữa vì thế tay nghề tăng lên không ngừng, có lẽ là do quá tự do tự tại nên cuối cùng gia tài đã tăng lên cả bạc triệu.
Còn báo ứng thì đó chính cả những ngày cuối đời hai con của em trai được anh nuôi lớn, sau đó nuôi thành những con sói mắt trắng hết.
Thế là tuổi già chết trong thê thảm, ngay cả người nằm chung cũng không có.
Người ta nói nhân quả luân hồi, anh là tên khốn nạn suốt 23 thế giới, nghiệp chướng nặng nề, không thể đầu thai bị tống xuống tầng địa ngục thứ 21, sau đó may mắn nhờ có hệ thống cải tạo để chuộc tội.
Cái gọi là ‘cải tạo; chính là cuộc tội của chính mình, đương nhiên, nghĩ đến việc anh là người ích kỷ không có cảm xúc sống quá lý trí thì chỉ đành mạnh mẽ tống anh vào ‘hệ thống bồi dưỡng đàn ông tốt’ mà thôi.
Nói đơn giản, trước kia anh giả bộ yêu Ngải Xảo cỡ nào thì giờ anh phải thực sự yêu đối phương hệt như thế.
Hệ thống sẽ căn cứ vào trí nhớ của anh để điều chỉnh giá trị cảm xúc, từ đó lắc mình biến từ ‘tên tra nam hay nói dối’ thành ‘người đàn ông hoàn hảo’ chân chính.
“Chúng ta không còn tiền để về.” Anh nhìn cô thở dài một hơi rồi chầm chậm bước lại gần.
Nếu là trước kia ngoài trừ việc ‘chạy thận’ thì anh sẽ chỉ đứng yên một chỗ chờ cô đến, tất nhiên là không xảy ra bất cứ tình cảm nào còn dùng não để phân tích hành động của cô là gì, dùng nhưng lời an ủi lớn nhất để vỗ về cô, bất chấp hậu quả mà thu lợi về phía mình nhưng giờ anh đã hấp thu ký ức kế thừa tình cảm, lúc này anh không thể nhìn cô đau buồn tủi thân được, như vậy sẽ làm tim đau đớn, cảm xúc cũng theo đó mà dao động.
“Tiền đâu?” Cô hỏi, trong lòng là một vẻ sốt ruột.
Tiền tiết kiệm của họ đều ở trong đó, sổ tiết kiệm do cô bảo quản khi về anh đã lấy toàn bộ số tiền ra, bởi vì anh nói phải ngồi xe mất mấy ngày khi xuống xe thì bắt xe buýt về nhà, xung quanh không có ngân hàng, đến lúc đó muốn rút cũng không có cách nào cả cho nên đã bỏ toàn bộ tiền mặt vào túi của anh.
Cô vác bụng bầu làm việc đến tháng thứ tám, ngày nào cũng thức đêm dậy sớm để chắt chiu từng đồng, cố gắng kiếm tiền để về nhà kết hôn sinh con với anh.
Giờ anh lại bảo với cô là không còn tiền để về nữa?
“Khi đi mua vé đã bị trộm rồi.” Anh ngồi sụp xuống vẻ mặt đau khổ, cả người uể oải giọng điệu như đang kìm nén điều gì đó: “Anh đã thấy mặt tên trộm kia, anh ta đứng đằng sau anh mà, đó là 2000 đồng đấy, anh phải đuổi theo để lấy lại, đuổi mãi đến một con hẻm nhỏ không ngờ anh ta có đồng bọn, thế là họ túm tụm lại đánh anh một trận sau đó anh hôn mê ở con hẻm ấy.”
“Cướp hết túi đi, tất cả đều bị cướp đi hết.”
Thấy anh tự dày vò như vậy, ngực Ngải Xảo cũng bắt đầu khó thở, đầu nặng nề chân lảo đảo, có điều phản ứng đầu tiên vẫn là lo lắng cho anh: “Thế anh có bị thương không? Đầu có đau nữa không?”
Quý Hoài lắc đầu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được cuống cuồng: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Cô sắp sinh con nữa.
Hiện tại tiền bị mất hết, giờ bọn họ lại đang tha hương cho nên tiền chính là sinh mạng khó dứt lìa.
“Tất cả bị cướp đi chỉ còn lại 200 đồng anh giấu dưới đế giày.” Quý Hoài bụm mặt, hốc mắt đỏ tươi: “Sau khi anh tỉnh lại định đi báo công an nhưng anh lo cho em nên đi tìm em trước ai ngờ em đã đi, anh tìm em rất lâu tìm từ trong ra ngoài tìm khắp cả nhà ga.”
“Anh còn định đi báo công an để tìm em nhưng thời gian em mất tích quá ngắn nên không ai quan tâm đến anh, vậy nên anh đành lập án trộm cướp thôi, vậy mà chẳng có chút manh mối nào.”
….
Anh đang chìm trong khoảng không tự trách thậm chí còn thấy tức giận hình như vẫn chưa chấp nhận được hiện thực tàn khốc này, tóm lại là vô cùng đau khổ.
Cực kỳ mâu thuẫn và không cam lòng, anh tuyên bố ngày mai sẽ tới nhà ga ngồi xổm đợi ở đó, thể nào cũng phải bắt được tên kia báo thù rửa hận.
Tuy Ngải Xảo xót tiền, vừa tức giận vừa bất lực nhưng so với việc bị mất cả người cả của tối qua thì cảm giác này chẳng là gì so với sự tuyệt vọng ấy cả, ít nhất lúc này vẫn còn người ở bên và 200 đồng, cũng không tính là mất hết.
“Nếu anh xảy ra chuyện thì em và con phải làm sao đây?” Cô cố gắng đè nén cảm xúc mất mát để an ủi anh.
“Chẳng lẽ cứ thế đưa 2000 đồng cho bọn chúng ư?” Quý Hoài đứng lên, vẻ mặt kiên định, hàm răng cắn chặt: “Anh không thể để bọn chúng được như ý nguyện vậy được, anh muốn bọn chúng phải trả giá!”
Giống như cảm xúc đè nén bấy lâu bộc phát ra ngoài, sắc mặt cũng xanh mét.
Thực ra, anh ta chưa hề đi lấy tiền trong ngân hàng, sổ tiết kiệm cũng là giả, một phần được gửi về quê số còn lại là đi ăn nhậu chơi bời.
Thậm chí số tiền anh lấy từ ‘ngân hàng’ ra cũng được mua với giá rẻ dùng để lừa Ngải Xảo, tinh thần tiều tụy là vì đêm qua anh đi đánh bài cả tối, thua mất 500 đồng cho nên vừa mệt vừa buồn ngủ.
“Bọn họ nhiều người anh lại chỉ có một mình, sao đánh thắng được? Không có tiền thì thôi.” Ngải Xảo đã chấp nhận số mệnh.
Quý Hoài nhìn cô một cái thật sâu rồi dừng ánh mắt trên cái bụng nhô cao, càng thêm sốt ruột.
Trải qua chuyện này, tâm trạng của Ngải Xảo như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, không biết nên nói gì cho đúng, lúc này đã chẳng còn mấy sức nữa: “Anh bình an là được, cái khác tính sau.”
Quý Hoài im lặng, hồi lâu sau đưa hai trăm đồng trong túi ra đưa cho cô: “Đây là toàn bộ tiền của chúng ta.”
Cô rũ mắt nhìn chậm rãi duỗi tay ra nhận lấy, cầm chặt hai trăm đồng trong tay, tay kia khẽ vuốt ve chiếc bụng, đáy mắt dần dần ảm đạm.
Nên làm gì giờ đây?
Ngoại trừ hai trăm đồng này thì bọn họ chẳng còn gì cả.
“Không về nữa, đi tìm nhà trọ trước đã.” Quý Hoài nói ra tính toán của mình. Hơn nữa vừa nói đã hành động ngay lập tức.
Hai người đi tìm chỗ thuê nhà trọ xem có còn nữa không, chủ nhà nói cho họ biết trọ trước kia của họ đã có người đặt nhưng nếu họ đã muốn thuê thì sẽ nể mặt mà cho họ thuê có điều giá tiền tăng từ 80 đồng lên 90 đồng một tháng.
Chỉ còn lại hai trăm đồng, sao Ngải Xảo nỡ tiêu phí thế được? ( truyện trên app T•Y•T )
Cô từ chối không chút do dự, hai người lại đi tiếp, đến khi tới một nơi hẻo lánh, giá nhà trọ chỉ có 30 đồng một tháng, ở tầng một đơn sơ, dùng nhà vệ sinh công cộng.
Một căn trọ nho nhỏ với chiếc giường cũ nát chỉ rộng 1m2, trong phòng toàn là đồ linh tinh dơ bẩn vô cùng, sô pha đến từ thời xa xưa nên đã nát hết.
Ngải Xảo quét dọn vệ sinh trước, Quý Hoài đến nhà bạn lấy chăn và quần áo mình đã gửi.
Bận rộn đến tối, trời đã tối om.
Cơm tối là đi ăn bên ngoài.
Mỗi muỗng đồ ăn trong tiệm cơm nhỏ là 5 xu, một đồng tiền một muỗng thịt, hai người tiêu 5 đồng là ăn được no, còn miễn phí canh và hành phi nữa, Quý Hoài ăn tù tì hai chén.
Khi đi ngang qua quán trái cây, một cân quả mận chua chua ngọt ngọt là hai đồng năm xu, Ngải Xảo đã nhìn một lúc lâu.
“Mua cho em cân nhé?” Quý Hoài hỏi ra miệng.
“Không ăn.” Cô lắc đầu liên tục.
“Mua nửa cân.” Là tra nam đương nhiên anh hiểu tâm lý của phụ nữ, nói không muốn là muốn, khi nói đáy mắt còn có sự tự trách thật nhiều: “Là do anh sai, sớm biết thế đã không về, đáng lẽ nên để em sinh ở đây trước rồi chuẩn bị chuyện kết hôn cho tốt đã, ai ngờ lại trở thành hành hạ em.”
“Không sao đâu.” Ngải Xảo đã chấp nhận sự thật, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau, cơn hoảng loảng dưới đáy lòng vơi đi nhiều, mím môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt với anh.
Có phải cô chưa từng sống cuộc sống gian khổ đâu, chỉ cần hai người bên nhau thì không gì là không làm được.
Anh im lặng.
Sau đó Quý Hoài cứ khăng khăng mua cho cô nửa cân mận, còn mua thêm đồ dùng thiết yếu nữa vì vậy đã tiêu khá nhiều tiền.
Về đến nhà, Ngải Xảo ngồi trên giường, trong miệng là quả mận chấm ớt cay, chua đến mức cô phải nheo mắt nhưng thấy rất ngon, nhìn Quý Hoài đang bận rộn đầu kia thì mở miệng: “Ngày mai em sẽ về nhà xưởng làm việc lại, anh có muốn đi cùng không?”
Cô mới rời đi không lâu, nơi đó đang cần công nhân nên chắc có thể cho cô vào lần nữa.
Làm việc thêm một tháng có thể kiếm được mấy trăm đồng, đến lúc đó anh cũng đi làm sẽ không nghèo quá.
“Em sắp sinh rồi còn đi qua đó ngửi mấy mùi ấy không tốt cho cả mẹ lẫn con đâu.” Anh không đồng ý, trong nhà xưởng toàn là quần jean giá rẻ, chất lượng vải dệt không tốt, mùi cũng rất hăng.
“Nếu chỉ có mình anh làm việc thì sẽ không có đủ tiền.” Cô lo lắng, với tình cảnh bây giờ của hai người không cho phép cô suy nghĩ quá nhiều.
“Anh không về.” Anh mím môi, ném ra một câu bằng tâm thế kiêu ngạo y như quá khứ.
“Cho dù anh muốn làm gì thì có thể để ổn định mấy tháng trước đã được không? Dù sao chúng ta cũng cần kiếm tiền nằm viện phí khi sinh con mà.” Cô bất đắc dĩ khuyên bảo anh.
Đa số anh đều nghe theo cô, tiền cũng đưa cho cô giữ nhưng lúc nào cũng muốn gây dựng sự nghiệp, kiếm những khoản tiền lớn.
Những lần cãi nhau là do anh chê việc sản xuất dây chuyền, cảm thấy như đây đang trói buộc mình.
“Anh chưa nói là không ổn định, tiền lương trong xưởng là ba trăm đồng, nếu không tăng ca thì hai trăm, đến khi nào anh mới kiếm được đây? Ngày mai anh sẽ ra công trường, giờ đâu cũng là công trường có nhận người, một ngày được hai mươi ba đồng, còn bao bữa sáng nữa.” Anh nói ra kế hoạch.
“Anh đi làm ở công trường ư? Vậy chẳng phải là làm cu li à?” Cô ngạc nhiên, cảm thấy làm ở đó quá vất vả, bèn nói: “Thật ra không sao đâu, em đi làm cũng được, em có thể thương lượng làm với bọn họ tầm một tháng.”
“Anh bảo em ở nhà thì ở nhà đi, làm cu li thì soa? Anh đâu phải kẻ tàn phế.” Quý Hoài không muốn nhiều lời, ngã lên giường kéo chăn che mình: “Ngủ nào, ngày mai anh sẽ đến công trường xem sao.”
Thấy vậy, khóe môi Ngải Xảo giật giật, cuối cùng đành im lặng.
Chắc chắn giờ anh áp lực hơn cô, vậy chờ mai rồi tính sau.
Quý Hoài đang nhắm chặt hai mắt, đầu óc quay cuồng, đúng là kiếp này anh không muốn làm cu li mà chỉ muốn dựa vào đầu óc để đi lừa gạt những thiếu nữ nhà lành thiếu hiểu biết để sống cuộc đời sung sướng.
Nhưng giờ thì khác, anh không thể làm tra nam nữa.
Để Ngải Xảo chịu khổ chi bằng để anh chịu khổ còn hơn.