Edit: ptd_

Tiệc trà đã gần kết thúc, mọi người dần dần đứng dậy rời đi.

Quý Hoài mua không ít đồ, đàn ông đến thì được phát cho một bao thuốc lá, phụ nữ và trẻ con thì sẽ được một ít kẹo bánh trái cây, đủ cho một người ăn.

Người vui nhất chính là những đứa trẻ, túi quần đầy kẹo, khuôn mặt nở nụ cười sung sướng.

Lý Xuân Ngọc chờ đến cuối, định lấy những đồ còn thừa lại về, nào ngờ, thế mà Quý Hoài lại chia những đồ dư lại đó cho mấy ông bà già rời đi cuối cùng, người nào cũng được xách một túi nhỏ mang về.

“Đường tối khó đi, bà đi chậm thôi.” Quý Hoài đỡ bà lão đi ra ngoài, vừa đi vừa nói.

“Được được.” Bà lão lưng còng, tay cầm đèn pin, nở nụ cười lộ ra hàm răng chỉ còn mấy cái, nhìn về phía Ngải Xảo, dùng giọng địa phương nói: “Thằng nhóc này được đấy, người đẹp mà tâm cũng đẹp.”

Quý Hoài nghe không hiểu gì, nghiêng đầu nhìn Ngải Xảo.

Cô cười, dặn bà lão một câu: “Bà nhớ đi chậm thôi, cẩn thận chút nhé.”

Sau khi tiễn nốt vài người cuối cùng, Quý Hoài xoay người đi vào, ánh mắt liếc thấy Lý Xuân Ngọc đang trốn sau cửa.

Bà ta kẹp đèn pin ở nách, tay thì cầm mấy túi bánh quy với hai túi cà phê hòa tan vừa trộm được.


“Lạ thật, Lý Xuân Ngọc vừa mới bảo giúp mẹ thu dọn, quay qua quay lại sao đã không thấy đâu rồi?” Mẹ Phương thu dọn ghế, với vẻ mặt nghi hoặc.

“Chắc là có việc gấp.” Phương Lan thấy Ngải Xảo cũng ở đó, nên không nói thật, quay người nói với Quý Hoài: “Bây giờ cũng muộn rồi, hai người ở lại nhà tôi ngủ đi, nhà tôi vẫn còn phòng trống đó.”

Gia cảnh của nhà họ Phương trong thôn cũng không tính là kém, cha Phương là thợ mộc, nên từ mấy năm trước đã xây cả dãy phòng cho nhà mình.

“Không cần đâu, phiền mọi người nhiều rồi.” Ngải Xảo vội vàng từ chối.

“Bên Nhất Chu vẫn nhờ hai đứa giúp mà, bây giờ về, dì đương nhiên phải quan tâm đến hai cháu rồi.” Thái độ của mẹ Phương khá cương quyết: “Đã thu dọn phòng xong cả rồi, ở lại vài ngày được không?”

“Chẳng lẽ, hai đứa còn định về khách sạn hả? Con còn nhỏ, ban đêm gió lớn lắm, dễ bị bệnh đấy.”

Ngải Xảo vẫn bị khuyên ở lại.

Trên thực tế, thì trừ nhà họ Phương, bọn họ thật đúng là không còn chỗ nào để đi.

Nhà họ Ngải tổng cộng có hai phòng, đến bây giờ, Trương Quân vẫn chưa có phòng kết hôn, đến khi anh ta kết hôn, không chừng sẽ đuổi con trai nhỏ của cha Ngải là Ngải Trác ra khỏi cái phòng đó.

Cha Ngải và Trương Quân đều là người lười biếng, Lý Xuân Ngọc thì chỉ được cái tham, chứ cũng chẳng thông minh mấy, nhà họ cứ càng ngày càng nghèo.

Cho nên mới gấp gáp muốn “bán” cô đi với giá tốt.

Đêm khuya.

Ngải Xảo và Quý Hoài vào phòng phía đông ở, khăn trải giường đã được trải xong, còn có cả một cái chăn mới.

Quý Hoài đã uống chút rượu, nên bây giờ mặt anh hơi đỏ, anh cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, đối phương không ngừng ghét bỏ đẩy anh ra, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ.

“Con ghét bố à?” Anh lại càng cố tình trêu cậu bé, lúc nói chuyện toàn mùi rượu.

“@##...” Miệng cậu bé không ngừng ê ê a a, cánh tay mũm mĩm không ngừng đẩy anh ra, đầu còn cố tránh về một bên.

“Anh hôi thế, còn cố trêu con.” Ngải Xảo ôm lấy cậu bé.

Đứa trẻ trốn vào trong lòng mẹ, ngủi được mùi hương của mẹ, lông mày nhíu chặt mới giãn ra, nhìn bố mình ở đối diện, đôi tay lại túm chặt góc áo, kéo quần áo của mình.

Bỏ một tay ra, vỗ vào chỗ quần áo mà mình kéo, miệng luôn nói không ngừng cái gì đó, rồi lại tiếp tục kéo.

“Hôm nay con cứ liên tục quần áo, quần áo sắp bị con kéo hỏng hết rồi.” Ngải Xảo cúi đầu nhìn cậu bé, giúp bàn tay mập mạp đang bấu chặt quần áo thả lỏng.

Vừa mới bỏ ra được, cậu bé lại kéo, tiếp tục nhìn Quý Hoài, không ngừng bập bẹ: “@#$#...”

Ngải Xảo không hiểu, ôm cậu bé: “Bảo bảo, kéo hỏng rồi thì không còn quần áo đẹp mặc đâu.”

“@##...” Âm thanh lúc này còn lớn hơn nữa.

Quý Hoài bật cười, tìm một vòng, lấy điếu thuốc của anh ở mép giường, ném lên quần áo của đứa bé: “Đây.”

Từ khi có con, anh cũng ít hút, lần này về mới mua.

“Làm gì đấy…” Ngải Xảo vẫn chưa hiểu, chưa nói dứt lời, đã lấy đứa bé trong lòng mình cười, tiếp tục kéo quần áo, cười đến mức mắt híp thành một đường kẻ.

Quý Hoài lại ném thêm bật lửa vào, anh tiếp tục cười “Ha ha ha.”

Ngải Xảo nhìn một màn này, cũng đã hiểu ra: “Con nhớ lúc anh cho bọn trẻ kẹo này.”

Khi Quý Hoài đưa kẹp cho bọn trẻ đã bảo chúng kéo áo lên để đựng được nhiều kẹo với bánh quy hơn.

“Học được nhanh đấy.” Quý Hoài vừa nói vừa cầm thuốc lá với bật ra, chờ lúc cậu bé nóng nảy lại bỏ vào.

Đứa nhỏ lúc thì nhíu mày lúc thì cười khành khạch, biểu tình thay đổi nhanh khỏi bàn, khiến cho Ngải Xảo không nhịn được bật cười.

Quý Hoài chơi với con mệt rồi, liền lấy lại thuốc lá với bật lửa, đứa bé thở phì phì, cánh tay mập mạp cũng không kéo quần áo nữa, mà vỗ vỗ vào quần áo anh.

“Đồ ngốc.” Anh thò lại gần kêu một tiếng, đáy mắt tràn ngập ý cười, đứa bé nhìn người bố đang ngay gần mặt mình, vẫn còn hôi, đưa tay qua, một cái chụp vào mũi anh, bàn tay còn lại thì để ngoài miệng anh, đẩy bố ra.

Đáy mắt đầy vẻ kháng cự, đôi mắt sáng trong như đang nói: Ba ba thối, đừng lại gần con, tránh ra! Tránh ra!

Cậu bé càng như vậy, thì Quý Hoài chơi càng vui, không ngừng tới gần, ngay cả Ngải Xảo cũng có thể cảm nhận được sự từ chối của con trai trong lòng, cậu bé trề môi, còn kêu lên đầy ủy khuất: “A..@##.. A…”

Đôi chân bụ bẫm giơ lên đạp linh tinh, ý muốn đuổi bố đi.

“A.” Quý Hoài cười ngậm lấy bàn tay mập còn đầy mùi sữa đặt trên miệng anh. 

Ngải Xảo thấy cảm xúc con trai bình tĩnh lại, sau đó chẳng thèm khóc nữa, không có cách nào đối phó với người cha đang trêu chọc mình.

Lúc đầu khi cô mang thai, Quý Hoài chưa từng để ý đến, đến khi gần sinh, anh mới bắt đầu quan tâm cô, sau khi đứa nhỏ này được sinh ra, anh đã thay đổi rất nhiều.

Phải nói là trưởng thành lên, thật sự tự ý thức được mình đã trở thành một người cha.

Tuy rằng anh thích trêu con, nhưng thật sự rất thương cậu bé.

Ngải Xảo chưa kịp cảm thán xong, cậu bé nhìn bố mình đang không ngừng lại gần, cánh tay nhiều thịt ra chiêu.

“Bộp!”

Cậu bé đánh vào trán bố một cái, miệng còn kêu lớn: ”A!” 

Hy vọng bố mình có thể tỉnh táo lại.

Sức lực của đứa nhỏ thì có bao nhiêu, Quý Hoài không đau không ngứa, men say quấy phá, lại cắn nhẹ vào tay béo của cậu bé, mũm mĩm mềm mại.

“Oa… Oa… A ô ô…” Đứa bé bị dọa khóc, không ngừng duỗi tay đẩy cái đầu xù xù của bố ra.

“Anh dọa con rồi.” Ngải Xảo vội vàng giải cứu con, ngăn Quý Hoài lại.

Cô ôm con lên, mà Quý Hoài vẫn không đứng dậy, đôi chân ngắn ngủn của cậu bé nâng lên, bàn chân đi tất trực tiếp đạp vào mặt anh.

Đương nhiên, không đau chút nào, đứa nhỏ lại cười: “Ha ha ha…”

“Vừa khóc vừa cười.” Quý Hoài lại bắt lấy đôi chân ngắn của đứa bé, đặt lên cổ mình, thò lại gần trêu con tiếp.

“A ha ha ha…”

“@$$ ha ha ha… Khanh khách…”

Một tràng cười vang lên, thật sự kì diệu, đến cả Ngải Xảo cũng không hiểu nổi, đặt con trai xuống giường, cho cậu bé lăn lộn.

Cặp cha con này, không khiến người ta bớt lo được.

Quý Hoài kéo tay nhỏ của con trai lên, làm động tác đong đưa lắc lắc kỳ quái, chọc cho cậu bé bật cười xong, bớt thời gian nghiêng đầu nói với Ngải Xảo: “Vợ này, mai em cho anh chút tiền, đi về ăn trưa chắc cũng phải mua cái gì đến nữa, không thể cứ đến ăn không được nhỉ?”

 

Từ lần anh “Ném” tiền đi lần trước, thì tiền trong nhà đều đưa cho Ngải Xảo giữ, lần này về cũng mang theo không ít tiền mặt, tất cả đều do cô cầm.

“Phải mua đấy.” Ngải Xảo gật đầu, còn hỏi thêm: “Cần mua nhiều không? Có phải cho bọn họ một ít tiền không nhỉ?”

Lúc trước Lý Xuân Ngọc mắng cô ăn không ngồi rồi, nên cô không thích thiếu bà ta cái gì, thà mệt chút cũng được.

“Người một nhà cả, đưa tiền làm gì cho khách khí? Chờ đến lúc anh về với bọn mình, chúng ta giúp anh ta nhiều chút, vậy không phải là tốt hơn sao?” Quý Hoài từ tốn nói như vậy.

“Phải dẫn anh ta lên thật sao?” Đáy mắt cô chứa đựng do dự lại lo lắng: “Trương Quân không giống với đám Tiểu Chu, không kiên trì được như họ.”

 

“Không có vấn đề gì cả? Trên công trường thì chỉ cần cố gắng làm việc, vậy là có tiền, hơn nữa, cũng sẽ để bọn Tiểu Chu hướng dẫn anh ta.” Quý Hoài nói, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vai cô, nhẹ giọng: “Anh biết em đang lo lắng điều gì, chúng ta chỉ đưa ra một con đường, rốt cuộc thì ở đây tranh chén cơm cũng rất vất vả, nãy anh cũng đã nói rõ với anh ta rồi, không đảm bảo, phải dựa vào chính anh ta, không phải chúng ta.”

Ngải Xảo bị anh thuyết phục, cô cũng mong Trương Quân có thể giải quyết vấn đề của mình, dù sao trong nhà mà bết nhát như thế cũng sẽ khiến mọi người trong thôn chê cười.

“Đừng nghĩ quá nhiều, anh chỉ giúp một chút trong khả năng thôi, sẽ không để ảnh hưởng đến chúng ta đâu.” Quý Hoài dỗ dành cô.

“... Vâng.” Ngải Xảo nhìn anh, lộ ra một nụ cười nhẹ.

Ngày tiếp theo.

Quý Hoài và Phương Nhất Chu cùng cả mấy thanh niên trong thôn lên trấn mua đồ, xách năm thùng bia về, còn có một ít đậu phộng, khô mực,...


Tất cả đều là đồ nhắm rượu.

Nhà Lý Xuân Ngọc đã làm trò trước mặt người dân trong thôn là muốn giết gà mời cơm, cho dù bà ta muốn quỵt nợ, thì cha Ngải và Trương Quân là mấy kẻ chết vì sĩ diện, sẽ không đồng ý.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể đến vườn rau trong thôn lấy đồ, nói rằng nhà mình muốn mời khách, thì chắc người trong thôn sẽ hào phóng cho bà ta đồ tốt chút, nói như vậy, thì tổn thất sẽ giảm đi được một ít.

Do dự một lúc lâu, cũng không thể xuống tay giết gà, đừng nói đến giết hai con, cuối cùng chỉ giết một con nhỏ gầy bà ta đã đau lòng không chịu được, vừa thấy, trong bụng con gà mái có mấy quả trứng gà, quả thật là xui xẻo.

Lý Xuân Ngọc không ngừng lầm bà lầm bầm: “Tức chết mất, phí mất một con gà mái, sắp đẻ trứng rồi.”

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, tham ăn như vậy, ăn đồ của người khác hỏng cả bụng mình!”

Mắng cả buổi, Trương Quân đã nghe đến phiền, quát lại: “Được rồi, mẹ có muốn con kiếm được nhiều tiền không? Kiếm tiền mua cho mẹ cả một cái trại gà, để ngày nào mẹ cũng cho gà ăn, ngày nào mẹ cũng chỉ nhìn vào mấy thứ này, đáng bao nhiêu đâu?”

“Vậy con đưa tiền đây, đưa đây?” Lý Xuân Ngọc thò tay, không hề yếu thế. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trương Quân lười đôi co với bà ta.

Lý Xuân Ngọc mắng chửi mãi cuối cùng cũng chịu ngừng, nhìn thấy thịt gà bà ta lại đau lòng, không ngừng tự an ủi mình, tên người ngoài kia có thể dẫn con trai mình đi kiếm nhiều tiền, nên cho tên đó ăn tốt chút cũng được.

Lễ hỏi cũng đã bỏ, tốt nhất là để con bà ta kiếm được tiền, nếu không bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Ngải Xảo với tên bên ngoài đó.

Gần tối.

Đoàn người Quý Hoài xách theo đồ đi về hướng nhà họ Ngải, mẹ Hà đang ngồi dưới tán cây trước cửa quạt giá, từ sau khi Hà Thu Hương về nhà, khuôn mặt bà ta cũng sáng sủa hơn.

“Dì Hà.” Phương Nhất Chu cười gọi bà ta một tiếng.

“Đi uống rượu à?” Mẹ Hà cười tủm tỉm.

“Đúng vậy.” Quý Hoài dẫn đầu trả lời, sau đó nói tiếp: “Con rể tương lai nhà dì đi đâu rồi? Đều về chung chuyến, bảo cậu ấy đi uống rượu với bọn cháu đi.”

“Nó á, chờ một chút, để dì đi gọi nó.” Mẹ Hà vừa nghe, cũng muốn cho con rể tương lai giàu có của mình đi uống rượu cùng đám thanh niên trong thôn, tiện thể cho bọn họ biết con rể mình có tiền thế nào, nếu như vậy, thì người trong thôn sẽ biết hết.

Đến lúc đó, thì bà ta nở mày nở mặt cỡ nào chứ?

Sau khi bà ta đi vào không bao lâu, thì Hà Thu Hương liền dẫn người đàn ông kia ra, mẹ Hà còn xua xua tay: “Tiểu Đông, đi uống rượu với đám thanh niên trong thôn đi, người trẻ tuổi đi tâm sự nhiều chút.”

Phương Nhất Chu nghe thế, khóe miệng cũng kéo lên.

Người trẻ tuổi á, vị đại ca này chắc cũng tầm ba mươi bốn mấy rồi chứ?

Gọi là trung niên mới đúng nhỉ?

“Đi đi, đều ở bên kia về, có đề tài chung, không chừng hôm nào lại cùng nhau quay về đó.” Quý Hoài lại mở miệng nói, chỉ chỉ vào hũ rượu: “Mời anh đi uống rượu, đi thôi.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play