Thật ra Tần nhị công tử cũng không cần nhờ Kỳ Cảnh Xuyên giữ bí mật chuyện này cho hắn.
Một là vì chắc cả Kinh Giao đại doanh này, thậm chí là cả Kinh Thành cũng chẳng có ai quan tâm đến chuyện hắn và Kỳ Cảnh Xuyên luận võ, chứ đừng nói là có người nhàm chán tới nỗi phải hóng xem hắn luận võ thắng hay thua. Hai là Kỳ Cảnh Xuyên không phải người lắm lời nên cũng sẽ không rêu rao chuyện này khắp nơi.
Tiếc là Tần nhị công tử còn trẻ chưa hiểu sự đời, thế nên cả tâm trí toàn là lòng tự trọng nhỏ bé của mình, vốn chẳng nghĩ nhiều nên mới tự đưa thóp cho Kỳ Cảnh Xuyên nắm.
Tần nhị công tử đã hứa ắt phải làm, tự đào hố tự nhảy vào, chẳng lý gì Kỳ Cảnh Xuyên lại từ chối nên chỉ đành vui vẻ chấp nhận và toàn lực phối hợp. Thế là kể từ đó, Kỳ Cảnh Xuyên chẳng còn lưu luyến với cảnh sắc Kinh Giao, được Tần nhị công tử kéo đến Kinh Thành.
“Vui chơi ăn uống, ngươi nói đi, ngươi thích cái gì?” Tần nhị công tử đứng ngay cửa dịch quán, phất tay vỗ vào túi tiền nặng trịch treo trên thắt lưng.
Kỳ Cảnh Xuyên tỏ vẻ “không rành” về chuyện “vui chơi ăn uống” này, để Tần Tranh tự mình quyết định.
Thế là Tần Tranh vô cùng hào phóng, định đưa Kỳ Cảnh Xuyên dạo chơi khắp cả Kinh Thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT