Lâm Đường Đường nhìn thấy có chút buồn cười, lại vừa thấy có chút chua xót.
“ Chị, em không thể nhận. Em không có giúp được chị cái gì cả, anh cả đã nói với chúng em không thể ngồi không mà chiếm lợi từ người được.”
Vạn Hằng chưa từng ăn kẹo que bao giờ, cũng không biết quả vãi là gì. Mặc dù tò mò với mọi thứ nhưng Vạn Hằng vẫn nghiêm túc như cũ mà trả kẹo lại cho Lâm Đường Đường.
Không chỉ Vạn Hằng, Vạn Tranh cùng Vạn Chiêu cũng lựa chọn giống vậy.
Vạn Tranh: “ Chị gái, chị đã cho chúng em rất nhiều thứ rồi, cho dù bọn em mỗi ngày có giúp chị làm việc trên ruộng cũng không thể bù đắp đủ được. Cái này vẫn nên nhận lại đi thôi, giữ lại cho bản thân từ từ ăn.”
Vạn Chiêu: “ Đúng đó chị, bọn em không thể luôn nhận đồ từ chị được. Anh cả đã nói rồi, đang ông chân chính thì không thể chiếm tiện nghi của người khác được, đó không gọi là đàn ông mà gọi là tiểu nhân. Em phải làm nam tử hán, cho nên kẹo này em không thể nhận được.”
Lâm Đường Đường cầm kẹo que trong tay, trong lòng có chút chấn động.
Kiếp trước cô sinh ra ở hào môn, từ nhỏ đến lớn không biết đã gặp qua bao màn vì tiền hoặc vì trèo cao mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào bất kể là trai hay gái thì đều như nhau.
Kết quả ở niên đại có điều kiện gian khổ này, nhiều người ăn không đủ no mặc không đủ ấm này! Thậm chí ngay cả nam chính trong nguyên tác thẩm văn ngạn đều có thể vì chiếm tiện nghi mà không màn gièm pha làm bao nhiêu chuyện. Cô lại có thể gặp được mấy đứa bé có nhân phẩm trong sáng như thế!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play