Quan Nguyên đầu óc choáng váng dữ dội, cố gắng duy trì chút tỉnh táo cuối cùng: “Không phải, nhị thiếu gia, thật ra hậu viện này có một quy củ. Nếu ai bị bệnh truyền nhiễm thì sẽ bị nhốt ở đây, bảy ngày sau nếu tự khỏi thì sẽ được thả ra.”
"Vậy thì sao? Ngươi nghĩ mình mạng lớn không chết được? Hay thích ở đây, nhất định phải ở đủ bảy ngày chờ người tới nhặt xác?" Đậu Chiếu giọng đầy chế giễu.
Quan Nguyên bỏ qua sự mỉa mai của hắn, thật thà nói: “Vừa rồi Quan Hải nói, đây là ý của tam tiểu thư và phu nhân. Dù gì phu nhân cũng là chủ mẫu trong phủ, nếu hôm nay nhị thiếu gia mang nô tỳ ra ngoài, chẳng phải là tát vào mặt hai vị chủ tử sao?”
Đậu Chiếu cười khẩy: “Nếu không phải muốn tát vào mặt các nàng, ta cứu ngươi làm gì?”
Ách…
Quan Nguyên nuốt nước miếng: “Xin nhị thiếu gia thương xót nô tỳ. Gia làm vậy là để hả giận, nhưng sau này nô tỳ chỉ sợ không còn ngày lành để sống. Gia có thể cứu nô tỳ một lúc, không thể cứu nô tỳ cả đời.
Nô tỳ ngày ngày ở trong phủ, kiểu gì cũng sẽ bị bắt bẻ. Nhị thiếu gia nếu thật lòng muốn giúp nô tỳ, chi bằng cho nô tỳ chút thuốc mỡ, nô tỳ cố chịu thêm hai ngày nữa là được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT