Chân phu nhân lại đây hành lễ, cũng cười nói:

“Đúng vậy, lão phu nhân vất vả mới dạy dỗ được mấy nha đầu, nên để người dùng. Con đưa tới bấy nhiêu đây cũng đủ cho Chiếu Nhi rồi.”

Đậu lão phu nhân bèn nhìn lướt qua đám nha hoàn Bích Tâm rồi trầm ngâm một lúc mới nói:

“Vậy thì thế này đi, ta để lại hai đứa đắc lực, còn bên phu nhân cũng đừng đưa hết cho nó. Giữ lại một đứa nhất đẳng, thêm hai đứa nhị đẳng là đủ rồi. Còn mấy nha đầu quèn thì để lại hai đứa cũng được, ngày thường có việc sai bảo cũng tiện.”

Chân phu nhân lập tức cười nói: “Vâng vâng, cứ theo lời của lão phu nhân mà làm.”

Lão phu nhân hài lòng, lại nắm tay Đậu Chiếu, dịu dàng khuyên bảo: “Chiếu Nhi à, bây giờ con vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời cha con. Nếu thật sự không vừa ý, ta sẽ tìm cho con người khác. Còn chuyện hôn nhân cũng đừng kéo dài, con không thể thật sự...”

Nói chưa dứt lời, bà đã quay sang Chân phu nhân: “Từ ngày mai, ngươi làm mẹ thì đừng có nhàn rỗi nữa. Những tiểu thư, thiên kim đến tuổi đều phải hỏi thăm, ai phù hợp thì dẫn Chiếu Nhi đi xem mặt. Làm gì có người mẹ nào như ngươi, con trai lớn từng này rồi còn không biết lo lắng.”

Chân phu nhân xấu hổ cúi đầu: “Vâng, mẫu thân mắng rất đúng, tức phụ sẽ chuẩn bị ngay.”

Nghĩ một chút, bà lại cười nói: “Nói thật, Chiếu Nhi cũng thật sự khiến người ta yêu mến, mấy năm nay người đến hỏi thăm muốn kết thân với chúng ta phải đếm bằng cả hai tay. Con cũng đã hỏi qua ý của lão gia, nếu Chiếu Nhi đồng ý, ngày mai có thể dẫn con đến phủ Cao Quốc Công, nhà đó có tiểu thư tuổi vừa đẹp...”

“Phu nhân lại muốn như đưa nha hoàn, tùy tiện chọn một người cho ta sao?” Đậu Chiếu vẻ mặt mỉa mai ngắt lời.

Chân phu nhân chỉ đành cười gượng, không nói gì thêm.

Lão phu nhân thở dài: “Thôi, duyên phận nam nữ đều có trời định. Chiếu Nhi còn nhỏ, không cần vội. Trước hết cứ giải quyết mấy lời đồn bên ngoài đã rồi tính tiếp. Ngươi làm mẹ phải gần gũi với con hơn, đến lúc đó để chính Chiếu Nhi tự chọn.”

“Vâng, tức phụ hiểu rồi.” Chân phu nhân kính cẩn đáp.

Lão phu nhân thấy chuyện đã xong, liền nói mệt, để lại Thải Cúc và Thải Mai, không để ý đến Đậu Chiếu muốn giữ lại uống trà, dẫn theo đám nha hoàn khác rời đi.

Chân phu nhân tiễn lão phu nhân xong, quay lại chọn Bích Tâm, Hương Đào, Hương Hạnh ba nha hoàn ra, giao cho Đậu Chiếu: “Ba người này từ nay về sau sẽ hầu hạ con thường ngày. Trong viện con muốn giữ ai lại?”

Đậu Chiếu hờ hững: “Tùy tiện đi, vừa nãy hai người pha trà kia là được.”

“Được, vậy thì để các nàng làm nha hoàn tam đẳng, nghe sai bảo ở bên ngoài!”

Chân phu nhân quay sang Bích Tâm dặn dò: “Từ nay ngươi phải gánh vác trách nhiệm, dẫn dắt các nàng hầu hạ nhị thiếu gia cho tốt, hiểu chưa?”

“Vâng!” Bích Tâm đáp, nghĩ ngợi một chút liền dịu dàng nói: “Đã theo chủ tử mới, không thể thiếu việc đổi tên. Mong nhị thiếu gia ban tên cho chúng nô tỳ.”

Đậu Chiếu liếc nhìn nàng một cái, cười nhạt: “Ta đặt tên rất đơn giản, hôm nay lại nóng nực, đến hơi gió còn chẳng có. Không bằng bốn người các ngươi cứ chọn Đông, Nam, Tây, Bắc mà gọi đi. Còn ngươi, ngươi là người đứng đầu, nên gọi là gió gì đây?”

Bích Tâm lập tức tái mặt, may mà Chân phu nhân trừng mắt liếc nàng một cái: “Ngươi đúng là nha đầu hay thể hiện, tên Bích Tâm này rất hay rồi, hơn nữa còn là lão thái thái ban cho, làm sao có thể tùy tiện đổi?”

Bích Tâm vội vàng cúi đầu: “Vâng, là nô tỳ nhất thời thấy nhị thiếu gia cao hứng nên quên mất. Đây là tên lão thái thái ban cho, nô tỳ nào dám tùy tiện đổi.”

Đậu Chiếu hừ lạnh, không ép nữa: “Vậy thì cứ gọi tên cũ đi. Phu nhân còn việc gì không? Nếu không có, thứ lỗi ta không thể tiếp.”

Chân phu nhân cười nói: “Không có việc gì đâu, Chiếu Nhi mau ra cửa đi, đừng chậm trễ việc giảng bài cho Thái tử.”

Đậu Chiếu chẳng buồn nhìn bà, dẫn theo Quan Hải đi ra ngoài.

Đợi đến khi Quan Nguyên vất vả lắm mới nấu xong nước pha trà, đi ra thì thấy trong viện đã vắng tanh, chỉ còn Bích Tâm mặt mày nghiêm nghị đang dạy bảo đám nha hoàn.

Quan Nguyên chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, ngồi phịch xuống bậc thềm.

Xong rồi, xong thật rồi, chẳng lẽ kiếp trước nàng giết người phóng hỏa nên kiếp này mới gặp báo ứng thế này sao?

Mộc Huệ thì trái lại rất vui vẻ, giãn mày nở nụ cười: “Thật tốt quá, vậy là chúng ta được giữ lại rồi?”

Bích Tâm thấy hai người đi ra, liền nháy mắt ra hiệu cho Hương Đào và Hương Hạnh, hai người lập tức bước tới đoạt lấy khay trà trên tay các nàng, ngạo mạn nói: “Hai ngươi đã bị hạ thành nha hoàn tam đẳng, sau này chỉ xứng ở bên ngoài nghe sai bảo thôi. Mấy việc hầu hạ gần gũi này không đến lượt các ngươi.”

Hạ thành nha hoàn tam đẳng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play