Nếu đã lôi cả lão phu nhân ra rồi, thì chuyện gì cũng chắc chắn thành. Nhị thiếu gia này ai cũng không coi ra gì, chỉ có với lão phu nhân là hết mực kính trọng.
Quả nhiên, giọng nói thấp mà lạnh lùng của Đậu Chiếu phát ra một tiếng cười khẽ:
“Phụ thân cẩn thận kẻo đau hông, nếu sớm nói tổ mẫu đồng ý thì cũng không cần lãng phí nhiều lời như vậy.”
“Phốc ~”
Quan Nguyên suýt nữa bật cười thành tiếng, vội vàng nín lại, nhỏ giọng hỏi Mộc Huệ: “Xảy ra chuyện gì mà giận dữ như vậy?”
Mộc Huệ lắc đầu không nói, Thủy Lăng bên cạnh lạnh lùng đáp:
“Còn có thể là chuyện gì nữa chứ, chẳng qua là bên ngoài đồn rằng nhị thiếu gia của chúng ta là đoạn tụ, đến mức Hoàng thượng cũng phải để ý, cố ý gọi lão gia đi giễu cợt một phen. Lão gia tức điên lên, chẳng phải phải tìm chúng ta gánh tội thay sao.”
“Đoạn tụ… là có ý gì?” Quan Nguyên lần đầu tiên nghe thấy từ này.
Thủy Lăng liếc nàng một cái: “Chính là nam nhân thích nam nhân ấy.”
“A?!” Quan Nguyên kinh ngạc đến ngây người,
“Không thể nào, nhị thiếu gia tuy không thích nữ nhân, nhưng cũng đâu thấy ngài ấy có ý gì đặc biệt với nam nhân đâu!”
Thủy Lăng nói: “Sao lại không thể? Ngươi nghĩ mà xem, đã từng có người táo bạo nằm lên giường hắn cũng không được, lại có vô số tiểu thư khuê các xếp hàng muốn gả cho hắn, hắn đã nhìn trúng ai chưa?”
Ách… Nói như vậy cũng có lý.
Quan Nguyên còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng bị Mộc Huệ ngắt lời:
“Suỵt, phu nhân tới rồi.”
Nhanh chóng cúi đầu đứng ngay ngắn, khóe mắt đã thấy Chân phu nhân dẫn theo một đám nha hoàn xinh đẹp yêu kiều bước vào.
Một, hai, ba… Quan Nguyên âm thầm đếm, tổng cộng tám người.
Tê ~ đây chẳng phải là muốn tuyển phi sao!
Phu nhân đi thẳng vào trong phòng, Phùng quản gia ở ngoài từng bước từng bước kiểm tra đối chiếu lại sổ sách và người chứng kiến. Cũng may trong viện không có nhiều người, mỗi ngày ai ra vào làm gì đều rõ ràng.
Lại có Quan Hải, người hầu bên cạnh Đậu Chiếu, đi theo quản gia hỏi chuyện, chẳng mấy chốc liền có manh mối, cuối cùng tìm ra hai tiểu nha đầu gần đây có ra ngoài.
Hai nha đầu biết không giấu được, lập tức quỳ xuống đất dập đầu như giã tỏi: “Thực xin lỗi, chúng ta không phải cố ý, chúng ta cũng bị người khác lừa gạt, xin tha cho chúng ta!”
Thì ra, hôm đó hai nàng ra ngoài vốn là để mua thức ăn cho một con chim kén ăn trong viện, trên đường không may giẫm phải người khác. Người kia liền nói hai nàng giẫm bẩn giày của hắn, đòi bồi thường mười lượng bạc.
Hai tiểu nha đầu làm gì có nhiều bạc như vậy? Đành phải khóc lóc van xin.
Người kia quan sát kỹ, nhận ra là nha hoàn của Đậu phủ, liền hỏi các nàng có biết Đậu Chiếu không.
Hai người tưởng có cơ hội thoát, vội vàng nhận là nha hoàn trong viện Đậu Chiếu. Người kia cười hỏi:
“Nghe nói chủ tử của các ngươi hai mươi tuổi rồi mà bên cạnh chưa có ai, chẳng lẽ là không thích nữ nhân?”
Bọn nha hoàn không hiểu ý hắn, chỉ đành lắp bắp đáp:
“Nhị thiếu gia bên người quả thật không có ai, nhưng chúng ta cũng không biết hắn có thích nữ nhân không.”
Người kia ha ha cười:
“Ngần ấy tuổi rồi mà bên người ngay cả thông phòng cũng không có, chẳng phải là không thích nữ nhân thì là gì? Nếu các ngươi dám thừa nhận hắn không thích nữ nhân, thì mười lượng bạc này coi như xong, còn không chịu thì hừ hừ…”
Nói rồi, mấy tên vạm vỡ phía sau hắn bước ra, mặt mày hung dữ trừng mắt nhìn các nàng.
Hai tiểu nha đầu sợ đến mất hồn, nào dám không nhận? Chỉ đành run rẩy nói: “Không, không sai, nhị thiếu gia của chúng ta… hắn, hắn không thích nữ nhân.”
Lời vừa dứt, người kia lập tức cất giọng the thé hô lên:
“Mau tới xem đây! Nhị công tử nhà Đậu tướng quốc không thích nữ nhân, là đoạn tụ đấy, nha hoàn của hắn chính miệng thừa nhận, ha ha ha!”
Tiếng hét này làm cả con phố đều nghe thấy, hai tiểu nha đầu sợ hãi quay đầu bỏ chạy, về đến nhà cũng không dám nói gì, mãi đến hôm nay mới bị tra ra.
Quan Hải nghe xong tức đến mức mặt đỏ bừng: “Thứ gì to gan dám giữa ban ngày bôi nhọ nhị thiếu gia!”
Trong đó một tiểu nha đầu run rẩy đáp: “Ta thấy hắn mặt trắng không râu, giọng nói the thé, giống như, giống như…”