Hai chữ đó từ miệng Đậu Chiếu thốt ra, ngay chính hắn cũng cảm thấy có phần nực cười.
“Chuyện này không thể nào, tuyệt đối không thể.” Hắn không thể tin được, chăm chăm nhìn Mục Minh Vi, giọng nói run rẩy, “Rõ ràng nàng còn nhớ ta, sao lại có thể mất trí nhớ được?”
Mục Minh Vi phẫn nộ liếc hắn một cái, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt:
“Ngươi nghĩ sao? Đêm đó tuyết rơi nàng chạy ra, trốn trên thuyền của ta, lúc bị phát hiện thì đã bị sốt đến mức bất tỉnh nhân sự. Nếu chậm trễ cứu chữa một chút nữa thôi, hiện giờ ngươi chỉ có thể mang về kinh thành một đống xương trắng mà thôi.”
Thân thể Đậu Chiếu hơi lảo đảo, giống như bị sét đánh trúng.
Đúng vậy… đêm nàng trốn đi, đúng là lúc tuyết rơi đầy trời, ngày lạnh nhất trong năm ở kinh thành. Hắn vẫn nhớ rõ Mộc Huệ khi ấy lo lắng nói, nàng cô độc trong đêm tuyết liệu có chịu đựng nổi hay không.
Suốt ba năm qua, mỗi một đêm, hắn đều suy nghĩ: trong cái thời tiết lạnh thấu xương như vậy, khoảnh khắc nàng nhảy xuống nước, phải cần bao nhiêu dũng khí?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play