“...”
Mấy người nhìn nhau, Tôn Dạng cười lớn: “Này Lâm Việt Hành, hay là cậu cởi luôn áo ra đi, để mọi người nhìn cho đàng hoàng, đàn ông con trai đừng có keo kiệt như vậy chứ.”
Lâm Việt Hành liếc xéo anh ta, “Cậu có chuyện gì sao?”
Quý Tri Duyên thu dọn đồ đạc một chút, kéo Thôi Nhiễm nói: “Đi thôi, muộn rồi.”
Trên xe có bốn người, Tôn Dạng ngồi ghế phụ, Quý Tri Duyên và Thôi Nhiễm ngồi hàng ghế sau. Thời trung học, bọn họ chưa từng ở gần nhau như thế này. Trong ký ức của Quý Tri Duyên thời trung học, phần lớn thời gian cô đều ở cùng Thôi Nhiễm và Thịnh Lễ, không có ấn tượng sâu sắc về Lâm Việt Hành, đến mức buổi họp lớp sau khi tốt nghiệp anh tỏ tình với cô, ngoài sự phiền phức cô còn cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Trong ký ức của cô, cô và Lâm Việt Hành đều là những người giống nhau, đều rực rỡ và thu hút sự chú ý. Cô nghĩ rằng người như anh sẽ không bao giờ thổ lộ tình cảm với ai đó, mà chỉ là thử thách, là hồi hộp, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cô quá lâu. Giống như điều đó không phù hợp với tính cách của anh. Anh lẽ ra nên ở trên cao, được mọi người vây quanh, được yêu mến, rồi cũng kiêu ngạo như cô mà nói: “Các bạn đều không phải là kiểu người tôi thích.”
Tôi, không coi trọng các bạn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play