Đền bù?
Nghe được Tiêu Thần nói, Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: “Lúc bảy tuổi Vân Tiêu đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, hơn nữa còn bị ném vào trong Vô Hồi chi sâm, ngươi có thể tưởng tượng được mấy năm nay hắn trải qua bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh? Ngươi cho rằng ngươi có thể đền bù cho hắn nhiều năm như vậy sao?”
“Chính là……” Tiêu Thần nhìn về phía thiếu nữ đi tới chỗ mình, bước chân không tự chủ lui về phía sau vài bước, hắn cắn chặt răng, vì chính mình biện giải, “Trục xuất hắn ra khỏi gia tộc là chủ ý của phụ thân ta, ném hắn vào Vô Hồi chi sâm lại là việc làm của Lâm Duyệt,  tất cả đều không liên quan ta, ta là vô tội.”
Khi nói lời này Tiêu Thần không có một chút áy náy, hắn chỉ biết cưỡng từ đoạt lí, đổ tất cả trách nhiệm cho những người khác.
“Ngươi……” Tiêu Lâm tức giận nhìn Tiêu Thần, ngón tay chỉ vào hắn run nhè nhẹ, “Ngươi dám nói năm đó ngươi không có ghét bỏ hắn là phế vật sao? Nếu không phải ngươi đón mẫu tử Lâm Duyệt trở về, ta cũng sẽ không trục xuất hắn ra khỏi gia tộc!”
“Phụ thân, chuyện này vốn dĩ chính là người sai, con chỉ là nghe theo mệnh lệnh của người mà hành sự thôi, hơn nữa, ngay từ đầu con cũng không tính toán cho mẫu tử Lâm Duyệt danh phận, là người thấy thiên phú của Tiêu Ngọc Thanh trác tuyệt, con mới có thể đón mẫu tử Lâm Duyệt về nhà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play