Phương Tử Minh chịu đựng đau lòng đưa Nhạc Nhạc lên xe, sau đó lái thẳng đến trại trẻ mồ côi mà anh ta đã tìm được trước đó. Người của cô nhi viện đã đợi ở đó từ sớm để đón người.Anh ta vừa xoay người liền va phải ánh mắt cười như không cười đầy nghiền ngẫm của Ngu Tịch Lam.
Anh ta xuống xe, bế Nhạc Nhạc, cậu bé ngây thơ mờ mịt với khuôn mặt còn vương nước mắt, giao cho người kia.Nhưng vì đó là việc không liên quan đến mình nên anh ta chỉ tốt bụng nuôi con người khác mấy ngày và chi phí ăn ở hơi đắt một chút mà thôi.
“Bố ơi, bố ơi.” Nhạc Nhạc bất an vặn vẹo cơ thể nhỏ bé của mình, nhất quyết nhào vào người anh ta.”
Phương Tử Minh quyết tâm nhắm mắt làm ngơ và dặn dò: “Nhạc Nhạc nhất định phải nhớ rõ những gì bố mẹ đã nói với con nhé. Ba ngày, con chỉ cần ở đây ba ngày thôi rồi bố sẽ đến đón con.”Xe chạy vào nơi ở của bọn họ, Ngu Tịch Lam đỗ xe, mở cửa bước xuống.
Vừa nói, anh ta vừa nhìn người của trại trẻ mồ côi để ra hiệu cho người đó bế cậu bé vào, nếu không Phương Tử Minh sợ rằng chính mình không đành lòng rồi lại bế cậu bé trở về mất.Phương Tử Minh khó hiểu đứng ở của, ý gì vậy?
Nhân viên trại trẻ mồ côi gật đầu: “Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cậu bé chu đáo.”Ngu Tịch Lam không muốn tương tác với cậu bé, nói có lệ: “Nếu đã nhận nuôi thì có phải có thể đi rồi không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT