“Hu hu, bố ơi, bố ơi!” Nhạc Nhạc cuối cùng cũng sợ hãi đến mức khóc oà lên, lập tức muốn nhào vào người anh ta.Ngay khi nghe tin mình sẽ phải xa mẹ, sẽ không được gặp bố mẹ trong rất nhiều ngày và phải ở một mình tại nơi xa lạ, cậu lập tức khóc mãi không ngừng.
Tần Tử Nhu vội nghiêng người để cản cậu bé lại, vừa muốn đỡ Phương Tử Minh dậy vừa gọi Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc ơi, con mau lấy điện thoại lại đây cho mẹ để mẹ gọi xe cứu thương.”Tần Tử Nhu vội nghiêng người để cản cậu bé lại, vừa muốn đỡ Phương Tử Minh dậy vừa gọi Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc ơi, con mau lấy điện thoại lại đây cho mẹ để mẹ gọi xe cứu thương.
“Vâng ạ vâng ạ!” Nhạc Nhạc vội vàng khóc lóc đi tìm điện thoại.Nếu anh hối hận thì em sẽ đưa Nhạc Nhạc đi để sau này đỡ phải nhìn sắc mặt anh.
Hu hu, vừa rồi bé không cố ý làm bố bị thương đâu, bé xin lỗi bố!Anh phải ăn hết đấy.
Chịu đựng đau đớn một hồi, Phương Tử Minh mới khôi phục lại một chút, anh ta tái mét mặt mày gắng gượng ngồi dậy, yếu ớt lắc đầu từ chối: “Đỡ, đỡ anh lên giường nằm một lát, không cần đến bệnh viện đâu.””Không được, con phải ở với mẹ cơ.
Tần Tử Nhu sốt ruột không thôi. Cô ta biết Phương Tử Minh vừa mới phẫu thuật thắt ống dẫn tinh hôm qua nên cô ta thật sợ Nhạc Nhạc làm anh ta bị thương đến chỗ nào đó, sau này lại trách cứ Nhạc Nhạc, vội khuyên nhủ: “Hay là cứ đến bệnh viện khám thử xem, nhỡ đâu…”“Anh dậy rồi à, em còn vừa định lên tầng gọi anh.
“Được rồi, anh không sao, đừng nói chuyện làm phiền anh nữa.” Phương Tử Minh thô lỗ ngắt lời cô ta, trong lòng như có lửa đốt.Trẻ con bẩm sinh đã bám mẹ, nghe thấy việc mẹ phải xa mình, dù chưa đến thời gian thì cậu vẫn sợ hãi khóc lóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play