Chính Phương Tử Minh không muốn nhận Nhạc Nhạc, chê bai mẹ con họ, anh ta cũng cảnh cáo cô ta tốt nhất nên đưa Nhạc Nhạc tránh xa anh ta, thậm chí còn đe doạ cô ta không được để lộ chuyện Nhạc Nhạc là con của anh ta.Tôi làm thế chỉ vì muốn tốt cho con thôi.
Phương Tử Minh bất lực túm tóc, không biết có nên nói rằng lúc đó Tần Tử Nhu quá ngây thơ hay không, không hiểu gì về anh ta mà lại muốn anh ta cưới mình.Tần Tử Nhu cắn môi nhẹ nhàng ừ một tiếng, cúi đầu bước lên trên.
Cuối cùng anh ta lên tiếng phá vỡ ảo tưởng của cô ta: “Tôi không thể nhận Nhạc Nhạc bởi vì tôi đã kết hôn rồi.”Nhìn động tác của Tần Tử Nhu, ánh mắt Phương Tử Minh thoáng hiện lên một suy nghĩ, như thể đã quyết tâm đưa ra quyết định gì đó.
Tần Tử Nhu ngẩn người, cảm thấy như toàn thân bị đông cứng lại, thất thanh nói: “Anh kết hôn rồi?””
Cô ta không nghĩ đến khả năng Phương Tử Minh đã kết hôn rồi ư? Có lẽ là cô ta đã nghĩ tới nhưng theo bản năng loại trừ khả năng này đi mà thôi.Lúc ấy, anh ta cũng không có nhận ra Tần Tử Nhu chính là người phụ nữ năm đó mà chỉ xuất phát từ tinh thần trách nhiệm nên chở người tới bệnh viện, và anh ta cũng không chú ý tới vẻ mặt hoảng hốt và chột dạ của đối phương.
Chỉ cần Phương Tử Minh không tự mình xác nhận rằng anh ta đã kết hôn, cô ta có thể tự an ủi rằng sai lầm của mình không lớn, còn có khả năng cứu vãn.Hai người ra khỏi phòng đến phòng khách, Tần Tử Nhu hơi căng thẳng vuốt lại tóc, lên tiếng: “Cảm ơn anh đã chăm sóc Nhạc Nhạc, anh, anh ngồi nghỉ một chút, tôi đi rót cho anh cốc nước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT