Như cảm nhận được sự xuất hiện của anh ta, cậu bé mở mắt ra. Vừa nhìn thấy Phương Tử Minh, cậu bé liền hừ hừ vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, vươn tay đòi người đàn ông ôm, mở miệng nói với giọng ngọt ngào nũng nịu: “Bố!”
Nghe được giọng nói của cậu bé hơi khàn khàn, Phương Tử Minh đau lòng không thôi, vội vàng đưa tay bế cậu lên, nói: “Nhạc Nhạc lại không nghe lời bị ốm phải không? Đừng sợ, bố sẽ chở con đến bệnh viện ngay.”
Tần Tử Nhu, người đang vội vàng sắp xếp đồ đạc cho con, nhìn thấy cảnh Phương Tử Minh ôm con trai thân mật, ánh mắt không khỏi lộ ra sự cảm động, ngẩn ngơ nhìn hai cha con.
“Không, không đi bệnh viện đâu, không muốn tiêm đâu. Bố ơi, không muốn!” Vừa nghe nói phải đến bệnh viện, đứa trẻ lập tức vặn vẹo, giãy giụa trong vòng tay của người đàn ông như thể một con sâu nhỏ. Cậu bé cất giọng nói trẻ con phản đối.
Cậu bé xinh xắn và đáng yêu cực kỳ, đôi mắt to đen láy như quả nho và trong suốt đến mức thấy rõ bóng người trong đó. Cái mũi và cái miệng đều nhỏ nhắn, làn da trắng nõn và toàn thân đều mũm mĩm, mềm mại.
Điều đặc biệt hơn nữa là cậu bé có khuôn mặt hơi giống Phương Tử Minh, nhìn giống như là cha con ruột thật vậy.
Hơn nữa đứa nhỏ này lại gọi Phương Tử Minh là bố rất quen thuộc, chẳng lẽ thật sự là cha con ruột sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT