Dường như có sự thay đổi khủng khiếp gì đó diễn ra ngay trước mắt, Trần Mạn Ni vừa hoảng hốt vừa khó hiểu, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?Trần Mạn Ni nghiến răng, căng thẳng giật môi: “Nhưng đây là trái tim của chị gái con, một người không có trái tim thì sẽ chết, chị con sẽ bằng lòng tặng trái tim cho con ư?
Nghe được lời của Diệp Uẩn Thanh, bà ta theo phản xạ cau mày, ghét bỏ nói: “Tìm nó về làm gì, từ lâu nó đã không coi chúng ta là người nhà rồi. Tìm nó về lại mất công gây chuyện khiến mọi người không thoải mái…”Chậm rãi đặt ấm trà xuống, Tiếu Ninh thở dài: “Thanh Thanh, em thay đổi nhiều quá, càng ngày càng gầy hơn!
“Mẹ,…” Diệp Uẩn Thanh lặng lẽ nhìn bà ta, “Mẹ có từng nghĩ đến chuyện nếu chị ta về nhà, đến lúc đó mẹ phải làm thế nào không? Làm nữ chủ nhân của cái nhà này nhiều năm như vậy rồi, mỗi cành cây, ngọn cỏ của nhà họ Diệp đều là tâm huyết của mẹ, mẹ đã cố hết sức để bố hết lòng hết dạ với mẹ con mình, mẹ có cam lòng nhường lại tất cả mọi thứ không? Sau này, tất cả mọi thứ của nhà họ Diệp lại một lần nữa về tay Diệp Uẩn Ninh, bố là của chị ta, nhà cửa là của chị ta, công ty cũng là của chị ta, ngay cả cái danh nữ chủ nhân nhà họ Diệp cũng sẽ thuộc về chị ta. Về sau, mẹ chỉ có thể nhìn sắc mặt của chị ta mà sống.” Làm nữ chủ nhân của cái nhà này nhiều năm như vậy rồi, mỗi cành cây, ngọn cỏ của nhà họ Diệp đều là tâm huyết của mẹ, mẹ đã cố hết sức để bố hết lòng hết dạ với mẹ con mình, mẹ có cam lòng nhường lại tất cả mọi thứ không?
Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kinh ngạc và không thể tiếp thu được của Trần Mạn Ni, Diệp Uẩn Thanh cười buồn: “Chuyện này không phải không có khả năng xảy ra, mà tất cả nguyên nhân chỉ đơn giản là mẹ sinh ra một đứa con gái bị bệnh tim bẩm sinh. Đợi đến khi con mất rồi, bố chỉ còn một người con gái, cho dù có không thích thì bố cũng sẽ đón chị ta về nhà, sau đó giao tài sản của nhà họ Diệp cho chị ta. Đến lúc đó, dù mẹ có phản đối thì cũng chẳng ích gì, ai bảo huyết mạch nhà họ Diệp chỉ có mình chị ta chứ. Khi đó, mẹ sẽ còn lại gì đây?”Nghe được lời của Diệp Uẩn Thanh, bà ta theo phản xạ cau mày, ghét bỏ nói: “Tìm nó về làm gì, từ lâu nó đã không coi chúng ta là người nhà rồi.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ mình, Diệp Uẩn Thanh nói một cách rõ ràng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT