Diệp Anh không biết chính mình đã chạy bao lâu, càng không còn sức lực và tâm trí để đi tìm đồ vật mà cô gái đã giấu. Cho đến tận khi hắn đã kiệt quệ, cho rằng mình thật sự sẽ c.h.ế.t trong miệng con cho lớn thì tiếng còi kết thúc trò chơi vang lên.Những ngày ở trong trang viên đối với Diệp Anh quả thực là sống một ngày mà như một năm.
Con chó bị người hầu chạy tới dắt đi, còn Diệp Anh suy sụp khóc thật to sau khi sống sót sau tai nạn.Ngược lại, nếu cậu thất bại thì đêm nay sẽ không được vào cửa, chỉ có thể ở ngoài trời đó nha!
“Tôi muốn đi, hãy để tôi về nhà.” Ở đây thật đáng sợ. Hắn không muốn làm bạn chơi cùng gì nữa, hắn phải về nhà.Hắn thể thảm và đáng thương đến mức chính hắn cũng không thể tưởng tượng được.
Đôi giày tinh xảo của cô gái giẫm lên thảm cỏ xanh trước mặt, cô cười khẩy: “Cậu vẫn chưa hiểu à? Cậu là quà xin lỗi mà nhà họ Diệp tặng cho tôi. Trừ khi tôi chơi đủ, nếu không cậu không thể đi đâu.”Nó đã nhịn đói mấy bữa rồi.
Diệp Anh không dám tin tưởng. Hắn rõ ràng là đứa con được nhà họ Diệp nhận nuôi chứ đâu phải là ‘quà xin lỗi’.Phụ huynh của đối phương là đối tác rất quan trọng của ông ta, họ muốn tìm một người bạn chơi cùng cho con gái mình.
Có lẽ để khiến hắn hết hy vọng, cô gái dứt khoát sai người nói sự thật cho hắn biết.Hắn sợ hãi lắc đầu từ chối.
Hóa ra con trai của cha nuôi đã xúc phạm nặng nề đến cô gái trước mặt. Mặc dù gia đình cha nuôi rất giàu có và quyền lực nhưng không còn cách nào khác, gia cảnh của cô gái còn khá hơn.Hắn hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt thương hại của những người hầu xung quanh, ngoan ngoãn đi theo sau cô gái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play