Phó Hoài cảm thấy chua xót và đau đớn vô cùng. Anh không thể tưởng tượng được người nhà của Diệp Uẩn Ninh lại đối xử với cô như thế. Chẳng trách bình thường cô không hề nhắc tới người nhà, bọn họ quả thực vô cùng đáng giận.
Anh hối hận khi để Diệp Uẩn Ninh một mình đối mặt với họ, lẽ ra anh nên ở bên cạnh cô.
“Đây là chuyện nhà của chúng tôi, không đến lượt người ngoài như cậu nói chuyện. Cậu cho rằng cậu là ai?” Diệp Lương thẹn quá hóa giận nên quát lớn.
Diệp Uẩn Ninh nắm lại tay chàng trai, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Bố nói sai rồi, từ nay về sau anh ấy mới là người nhà của tôi. Còn các người không phải là gì của tôi cả.”
“Chị, chị thật sự nhẫn tâm như vậy ư? Diệp Uẩn Thanh mấp máy môi, vẫn còn chưa từ bỏ ý định, “Chú nhỏ…”
“Im đi, đó là chú nhỏ của cô. Đối với tôi mà nói, hắn chính là hung thủ bắt cóc.” Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng nhìn cô ta, “Không có hiểu lầm, Không phải đùa giỡn, hắn thật sự muốn bắt cóc tôi. Lại nói tiếp, đây là do tôi phải gánh họa thay cô, người mà hắn vốn định bắt đi là cô mới đúng.”
Sắc mặt Diệp Uẩn Thanh hoảng hốt trong chốc lát như thể nghe không hiểu cô nói gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT