Trái tim, trái tim của anh ta.

Trần Diệp hô hấp dồn dập, muốn đưa tay sờ n.g.ự.c nhưng lại không thể động đậy.

Đôi mắt anh ta mở to đầy sợ hãi, trong đầu anh ta toàn là hình ảnh bản thân chỉ có thể nhìn lồng n.g.ự.c mình bị mổ ra, trái tim đỏ rực đang đập bị moi ra, sau đó thay vào đó là trái tim đẫm m.á.u của người khác, đây đều là sự thật ư? Trái tim anh ta không còn ở đó nữa.

Trần Diệp toàn thân lạnh lẽo, cùng với n.g.ự.c đau đớn, cả người dường như kiệt sức và trống rỗng.

“Diệp nhi, cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi!”

Trên đầu anh ta vang lên một tiếng khóc, mẹ Trần hai mắt đỏ hoe vì khóc, bên cạnh bà là bố Trần, cũng cau mày, trong mắt tràn đầy tức giận, lo lắng, khắc khoải, nhìn hắn bằng ánh mắt quan tâm.

“Bố, mẹ!” Trần Diệp khó khăn nói ra mấy chữ.

Bác sĩ ở một bên nhanh chóng kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, hài lòng nói: “Ca phẫu thuật rất thành công, tình trạng của bệnh nhân cũng tốt, ngày mai có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường.”

Đúng là kỳ tích khi bệnh nhân tỉnh lại nhanh như vậy và sau ca phẫu thuật trạng thái vẫn tốt đến thế.

Nhưng mẹ Trần không hề tin tưởng, bà nắm lấy tay Trần Diệp và nói: “Diệp nhi, hãy nói cho mẹ biết tại sao con lại nằm ở đây, tại sao con lại phẫu thuật ghép tim. Có phải ai đã hãm hại con không?”

Ca phẫu thuật đã thành công cái con khỉ, con trai của bà đã không còn trái tim khỏe mạnh nữa, ai thèm quan tâm ca phẫu thuật có thành công hay không chứ.

Trần Diệp hé miệng, muốn kể hết mọi chuyện, nói rằng đáng lẽ Diệp Uẩn Ninh mới là người phải đổi tim và nằm ở đây, nói không biết cô đã dùng thủ đoạn kỳ

quái nào để thay đổi thành anh ta.

“Là Diệp Uẩn Ninh,…” Ý nghĩ vừa hiện lên, lời nói vừa ra khỏi miệng, trái tim anh ta lập tức bị một tấm lưới vô hình trói buộc, co rút lại, ứ đọng, không nói nổi một lời.

Trần Diệp cảm giác được trái tim mình sắp nổ tung vì đau đớn tột độ, cổ họng phát tiếng “hừ hừ”, đôi mắt trắng dã, gân xanh trên trán phồng lên khủng khiếp.

Đau, đau đến tận xương tủy, bóp nát tâm hồn!

“Bác sĩ, bác sĩ, cứu con tôi với!” Mẹ Trần sợ đến mức hồn vía lên mây, gọi bác sĩ liên tục.

“Sao vậy? Có chuyện gì thế?” Bác sĩ vừa ra khỏi phòng lập tức bị gọi lại, vội vàng cấp cứu.

Sau khi toát mồ hôi lạnh, nhịp tim của bệnh nhân mới ổn định trở lại, bác sĩ cảnh báo: “Dù sao thì cơ thể của anh cũng đã khác trước, từ nay về sau anh nên bình tĩnh, ít cử động, bớt giận dữ và tu dưỡng bản thân.”

Nói tóm lại, từ nay trở đi Trần Diệp sẽ là một người bị bệnh tim, anh ta phải chú ý đến mọi thứ mà một bệnh nhân tim nên chú ý.

Sau khi được giải cứu khỏi nỗi sợ hãi tử vong, trong đầu Trần Diệp đột nhiên xuất hiện một ý thức rõ ràng: Sự có mặt của Diệp Uẩn Ninh trong lần phẫu thuật này là điều cấm ky và không thể nói hay viết, bao gồm cả những biểu hiện không thể tưởng tượng được và vượt quá lẽ thường của cô, nếu không những gì đang chờ đợi anh ta sẽ là tan xương nát thịt, thân xác chẳng còn.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt anh ta tái nhợt, tim đập thình thịch, sao Diệp Uẩn Ninh có thể nỡ lòng đối xử với anh ta như vậy?

“Diệp Nhi, đừng dọa mẹ!” Mẹ Trần nước mắt ròng ròng, bà không đành lòng nhìn đứa con trai khỏe mạnh của mình trở nên như thế này.

Bố Trần trong thời gian ngắn dường như già đi vài tuổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảnh sát đang đợi bên ngoài. Nói cho bố biết, tất cả những chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Có phải có người đang âm mưu hại con không? Tại sao trái tim của con lại được thay thế cho Diệp Uẩn Thanh? Là nhà họ Diệp hay Hoắc Tranh?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play