Vệ Đông cảm thấy sinh lực trong cơ thể mình đang dần cạn kiệt, lạnh quá, lạnh quá, hơi thở của gã cũng biến thành khói trắng.
“Không muộn, không muộn, Vi Vi, tôi hối hận rồi, tôi thích em, tôi yêu em.” Đối mặt với cái chết, mọi thứ khác đều trở nên vô cùng nhỏ bé. Vệ Đông giãy giụa cố gắng dùng hết chút sức lực cuối cùng, liều mạng bò về phía Tiếu Vi Vi, “Đưa, đưa tôi đi bệnh viện, tôi thề, sau khi xuất viện chúng ta sẽ kết hôn, tôi sẽ cưới em.”
Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt gã, gã không hề nhớ tới người gã yêu sâu đậm, Diệp Uẩn Thanh, gã thậm chí còn quên luôn vết m.á.u nơi riêng tư, gã chỉ mong tồn tại.
Khó khăn lắm gã mới có thể làm lại từ đầu, gã mới chạm tới đỉnh cao và hưởng thụ niềm vui thành công, gã mới đưa nhà họ Vệ về thành phố Thanh, gã không muốn chết.
“Cưới tôi?” Tiếu Vi Vi vừa khóc vừa cười, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, “Anh nói anh muốn cưới tôi, nhưng mà tôi đã không thể phân biệt được lời anh nói là thật hay giả. Gương đã vỡ rồi thì làm sao có thể lành được chứ? Nếu khi anh tràn trề sức sống lại nói dối như vậy thì thà để anh làm một t.h.i t.h.ể không thể nói, như thế anh sẽ không lại nói những lời dối trá kia nữa, anh sẽ không coi lời hứa là lời nói suông và anh sẽ ở bên tôi suốt đời.” Nói đến đây, bỗng nhiên trên mặt cô lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào khiến người chứng kiến hoảng loạn.
Thi thể?
Vệ Đông chỉ nắm bắt được hai chữ này trong lời nói của cô, gã khó khăn ngẩng đầu lên hỏi: “Có ý gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play