Mỗi lần Cảnh Nhạc Dương nhận được những đồng tiền công loang lổ mồ hôi từ mồ hôi nước mắt của mình, cậu ta lại đ.ấ.m đấm cái lưng không thể duỗi thẳng và cảm thấy thật vất vả, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Lạc Đình Đình có thể thoải mái, dễ chịu ở nhà, cậu ta lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, những mỏi mệt trên người dường như cũng tan biến hết.
Có điều không phải lúc nào công trường cũng có việc. Làm xong công việc này rồi thì công việc tiếp theo không biết ở nơi đâu, Cảnh Nhạc Dương mệt mỏi quay cuồng giữa đi làm – tìm việc – trên đường đi làm, cậu ta càng ngày càng không giống với thiếu gia nhà họ Cảnh trước kia nữa. Hiện giờ nếu đứng giữa những người nông dân, công nhân thì hoàn toàn không tìm thấy sự khác biệt giữa cậu ta và bọn họ.
Làn da của cậu ta đã ngăm đen, thô ráp, thậm chí còn có cả nếp nhăn; bàn tay không còn mịn màng trắng nõn mà trở nên chai sạn và đầy vết sẹo; sống lưng không còn thẳng, bờ vai cũng hơi cong do thường xuyên mang vác nặng;
Còn cả chân cậu ta nữa. Đùi của cậu ta bị thương do bị xe đâm, thời gian dài không được trị liệu nên hiện giờ luôn đau nhức, ngay cả đi lại cũng rất khó khăn.
Khi mùa đông đến, những công việc mà Cảnh Nhạc Dương có thể tìm được càng ít hơn, cậu ta không thể không ở trong phòng chờ đợi qua mùa đông.
Trong khoảng thời gian này, Lạc Đình Đình cũng không phải chịu khổ gì. Có tiền lương Cảnh Nhạc Dương đưa, cô chỉ cần lo liệu cho bản thân là được. Cô còn cố ý dành nhiều tâm huyết để trang trí cho phòng trọ trở nên ấm áp và thoải mái.
Có điều do Cảnh Nhạc Dương đi sớm về muộn nên đã lâu rồi họ không trò chuyện riêng tư với nhau. Lạc Đình Đình chuẩn bị bữa tối cùng ánh nến một cách tỉ mỉ với mong muốn tạo một chút cảm giác lãng mạn cho hai người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT