Bác sĩ tới và kiểm tra, băng bó cho Cảnh Nhạc Dương một lần nữa. Chờ đến khi lại nằm xuống giường thì Cảnh Nhạc Dương đã hơi thở thoi thóp.
Cậu ta không còn dám trông cậy vào việc một mình Lạc Đình Đình chăm sóc cho mình nên đã sáng suốt thuê hộ sĩ. Còn Lạc Đình Đình, tốt nhất là đừng mong đợi vào sự “chăm sóc” của cô.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em vô dụng quá.” Đôi mắt Lạc Đình Đình đỏ hoe vì khóc, trong mắt hiện lên sự áy náy sâu sắc.
Cô hận chính mình sao lại ngốc nghếch như vậy, không những đ.â.m xe vào Cảnh Nhạc Dương mà ngay cả việc chăm sóc cơ bản cũng không thể làm được.
Sau khi được bác sĩ khám và băng bó, Cảnh Nhạc Dương đã lấy lại được một chút phong thái của chàng hoàng tử tươi sáng như ánh mặt trời.
Cậu ta cố chịu đựng sự bất mãn và an ủi cô với vẻ mặt vô hại: “Em không được nói về mình như vậy. Vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn, em đừng khóc nữa, em mà khóc tiếp thì anh sẽ đau lòng đấy.”
Nghe những lời an ủi dịu dàng của chàng trai, trái tim Lạc Đình Đình đau nhói, đã lâu rồi mới có người nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng như vậy. Nếu thời gian có thể quay trở lại quá khứ thì tốt quá, cô muốn nhào vào lòng cậu ta khóc lớn một trận và kể ra hết những ấm ức trong lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play