"Kính gửi người dùng Hạc Vân Phong, trang web đã nhận được nhiều thư khiếu nại với nội dung là bạn đã đăng nhiều bài viết có ngôn từ không phù hợp. Sau khi xem xét, trang web của chúng tôi đã xác nhận các bài viết của bạn có nội dung gây kích động, xúc phạm đến người dùng khác, nên Ban quản trị web quyết định khóa tài khoản này. Nếu bạn có ý kiến thì có thể gửi khiếu nại, nhưng chúng tôi không nhất định sẽ chấp nhận giải quyết khiếu nại này. Chúc bạn một ngày vui vẻ, hẹn gặp lại!
Hạc Vân Phong đôi mắt đỏ bừng, cũng không phải gã luyến tiếc gì cái tài khoản này, chỉ là trong đó còn có một số tiền chưa rút ra. Khoản tiền này là tiền cọc của một nửa số tiền mà Phạm Nhân hứa sẽ cho gã, hiện tại tài khoản bị khóa, thì gã làm sao có thể rút được tiền!
Hạc Vân Phong vội vàng gửi tin nhắn cho nhân viên CSKH của Linh Võng, khiếu nại rằng có người cố ý phá mình.
Nhân viên CSKH tiếp nhận khiếu nại, không đến một ngày đã từ chối đơn khiếu nại của gã, giữ nguyên quyết định khóa tài khoản.
Hạc Vân Phong choáng váng, còn đang muốn tiếp tục gửi khiếu nại, nhưng lại đột nhiên phát hiện một chuyện chấn động. Cửa hàng của Ám Ô lúc trước còn đang bị khóa, sao hiện tại đã có thể mở bán trở lại.
“Chẳng lẽ chuyện tài khoản của mình bị khóa, có liên quan gì đến cửa hàng Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư?”
Quảng cáo
Hạc Vân Phong ôm suy đoán này, tiếp tục gửi khiếu nại lần nữa, không chút ngạc nhiên khi lại bị từ chối.
Lúc này gã rốt cuộc nhận ra có gì đó không ổn, hiệu suất Linh Võng xử lý khiếu nại sao lại nhanh như vậy. Chuyện này trước nay chưa từng xảy ra, làm gã không khỏi liên tưởng đến người tên Ám Ô kia.
Vì số tiền trong tài khoản, Hạc Vân Phong quyết định tìm Trần Lực, Trần Lực lại đi tìm Phạm Nhân.
Vốn nghĩ sẽ nắm chắc mọi chuyện, hiện tại nếu Phạm Nhân lại nghe được tin tức này, không cần nghĩ cũng biết gã chắc chắn sẽ tức điên cỡ nào.
“Phạm thiếu, chúng ta làm sao bây giờ? Lúc trước đã ở trước mặt Viên thiếu hứa hẹn, hiện tại kế hoạch lại thất bại, Viên thiếu nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta!” Trần Lực thấp thỏm lo âu, lúc Hạc Vân Phong tìm tới nói chuyện này thì gã đã rất lo lắng.
Phạm Nhân cắn răng, nhưng không thể để mình mất bình tĩnh, nếu không thứ chờ đợi bọn họ chính là dưới đáy vực sâu.
“Chuyện này có gì đó rất kỳ lạ, tại sao Linh Võng lại đột nhiên mở khóa cho cửa hàng của Ám Ô, chúng ta không phải đã cung cấp hình ảnh làm bằng chứng lên rồi sao?” Phạm Nhân cố gắng ép chính mình bình tĩnh lại.
“Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, chứng cứ xác thực đầy đủ như vậy, hắn rốt cuộc làm sao có thể chống lại được?” Trần Lực càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
“Anh có đi hỏi Linh Võng rõ ràng chuyện này là sao chưa?” Phạm Nhân nghiến răng nói.
Trần Lực lắc đầu: “Tôi sợ muốn chết.”
Phạm Nhân thầm mắng một tiếng phế vật, ngoài miệng vẫn nhịn lại nói: “Gặp chuyện chỉ biết hoang mang sợ hãi, còn không mau đi hỏi cho rõ ràng!”
Trần Lực khóc lóc nói: “Nhưng mà tài khoản của tôi cũng bị khóa rồi.”
Sắc mặt Phạm Nhân hơi đổi, Linh Võng là có ý gì, chẳng lẽ đã nhìn ra được bọn họ dựng chuyện diễn trò?
“Vậy dùng tài khoản mới đi.” Phạm Nhân bực bội nói.
Trần Lực bởi vì trong lòng khủng hoảng cũng quên mất gã ở trên Linh Võng đã từng như cá gặp nước, lăn lộn so với Hạc Vân Phong cũng không kém hơn bao nhiêu. Tốn một khoảng thời gian, cuối cùng cũng tạo được một cái tài khoản mới.
Lập tức đi tìm nhân viên trên Linh Võng để hỏi chuyện này, nhân viên chăm sóc khách hàng bên kia liền nói đúng lúc họ cũng đang muốn tìm gã. Sau đó đã đem thông báo, có nội dung tương tự của Hạc Vân Phong gửi cho gã.
Phạm Nhân đẩy gã ra, tự mình đi hỏi nhân viên CSKH:
"Dựa vào cái gì lại khóa tài khoản của tôi, tại sao cửa hàng Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư đó còn có thể mở cửa trở lại? Chứng cứ tôi đã gửi lên cho các người, ít nhất phải cho tôi một lời giải thích. Tôi không chấp nhận cách giải quyết này, tôi đã bỏ ra 1200 vạn chỉ để đổi lấy hai thanh pháp khí vô dụng. Tổn thất này ai chịu trách nhiệm? Tôi muốn được giải thích rõ ràng!"
"Xin chào tiên sinh, đối với khiếu nại của anh, chúng tôi đã liên hệ với Ám Ô. Bằng chứng mà anh cung cấp bằng hình ảnh, Ám Ô đã giải thích với chúng tôi và đưa ra bằng chứng, chứng minh anh ấy không có hành vi lừa đảo. Sau khi xem xét, chúng tôi xác nhận bằng chứng đó là hợp lệ nên đã đưa ra hướng giải quyết phù hợp cho tình huống này," nhân viên CSKH trả lời.
"Bằng chứng gì?" Phạm Nhân hỏi với vẻ mặt hung dữ.
Phạm Nhân nghiến răng:
"Bằng chứng đâu?"
"Chẳng lẽ các anh không biết sao, trên mỗi một thanh pháp khí Ám Ô bán ra đều được thêm vào một ký hiệu đặc biệt. "
Nhân viên chăm sóc khách hàng gửi cho Phạm Nhân mấy bức ảnh chụp:
Ong một tiếng.
Sắc mặt Phạm Nhân tái nhợt nhìn chằm chằm vào nội dung tin nhắn cùng hình ảnh do nhân viên chăm sóc khách hàng gửi cho gã, đôi mắt đỏ bừng. Chợt nhận ra trong bốn tấm hình thì có ba tấm đều là pháp khí do Tô Chu Hà mua. Nguyên lai kẻ tặng gã một đòn trí mạng này, cư nhiên lại là người bạn tốt của mình.
Phạm Nhân dưới cơn tức giận lập tức gọi cho Tô Chu Hà, gã quên rằng chính mình đã cùng Tô Chu Hà cắt đứt quan hệ.
“Phạm thiếu...” Trần Lực cẩn thận nhìn gã đang tức giận.
“Cút ngay!” Phạm Nhân đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn.
Trần Lực không dám nói với gã lời nào nữa.
“Phạm Nhân?” Tô Chu Hà thấy Phạm Nhân gọi, vẻ mặt kinh ngạc nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng của gã thì chậm rãi bình thường lại, đại khái cũng biết nguyên nhân tại sao Phạm Nhân gọi cho mình.