Cao Hàng ngước nhìn mẹ Cao với sự ngưỡng mộ. Có thể suy đoán rõ ràng như vậy không phải là một thông minh bình thường, thậm hắn còn nghi ngờ rằng họ Cao có thể đạt được thành tựu cao hơn. Nhưng mẹ Cao hiểu đạo lý: nếu lòng tham không đủ, thì rắn cũng có thể nuốt voi. bối cảnh nhà họ Cao, không thể khống chế được tài phú như, nên bà mới áp chế gia đình tiếp tục phát triển thêm.

“Lão muốn thứ gì đó từ con, cũng cần phải đồng ý. mẹ là điểm yếu của con cho nên đây là chỗ duy nhất mà lão có thể xuống tay.”

“Quả thật đúng là cách hữu hiệu nhất, Đường Chấn không phải là kẻ ngu ngốc, lúc trước vì đem con đi lão đã chỉnh sụp Cao gia, bây giờ lại tiếp tục dùng chiêu này để áp dụng lần thứ hai,” mẹ Cao hừ lạnh một tiếng.

Cao Hàn ngạc nhiên nhìn mẹ.

Mẹ Cao dường như đặc biệt thích nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Cao Hàn,Bà nhéo má hắn giống như cha Cao: "Có phải cho rằng cha mẹ không biết? Cha mẹ con đã ở trong thương trường tung hoành bao nhiêu năm nếu ngay cả một điểm này cũng nhìn không ra, thì là không còn mặt mũi để ra ngoài nhìn. À, quên cha của đi, coi như mẹ chưa từng nhắc đến.”

“Vợ à,” cha Cao ai oán nhìn mẹ Cao.

Cao Hàng mỉmười, có cha mẹ xem như bảo bối thế này, không khó để hiểu tại sao nguyên chủ lại có tính cách vui vẻ ôn hòa như vậy.

"Con trai, nghe lời mẹ nói. Lão già họ Đường đó tốn sức nhiều như thế, nếu chỉ vì để còn đồng ý với lão một chuyện thì con nhất định không được đồng ý. Chắc chắn đó sẽ không bao giờ là chuyện tốt , Nó thậm có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của con. Cha mẹ ở bên này không cần con lo lắng, chúng ta có thể tự bảo vệ mình tốt. Cùng lắm thì chúng ta chuyển đến một nơi mà lão không thể tìm." Mẹ Cao vừa nói vừa kéo tay Cao Hàng.

Cao Hàn lắc đầu: " Mẹ, thế giới này không giản như mẹ nghĩ đâu. Với thân phận của Đường Chấn Bình dù mẹ có chạy đến tận cùng trái đất, thì lão cũng thể tìm thấy mẹ.” . Sắc mặt mẹ Cao hơi đổi, mơ hồ cảm nhận được rằng, phía sau những nhân vật cầm quyền ở thế giới người thường, còn có một thế lực vô hình ẩn mình. Chỉ là mẹ Cao không ngờ tới là con mình cũng có liên quan đến vũng nước sâu này . Bối rối một chút, mẹ Cao hỏi: “ quỷ quái sao?”.

Cao Hàn buồn cười, khó được lúc nhìn thấy mẹ Cao bối rối thế này: “Không, nhưng hiện tại con không thể nói cho hai người. Con chỉ có thể đảm bảo sẽ không lâu đâu.”

"Con muốn đáp ứng điều kiện của Đường Chấn Bình sao?" mẹ Cao sắc bén vô cùng.

Trong mắt Cao Hàn không giấu được sự ngạc nhiên, cũng đã giải đáp cho câu hỏi của mẹ Cao.

Mẹ Cao sắc mặt âm trầm im lặng.

"Con trai, vợ à, hai người rốt cuộc đang nói cái gì?" cha Cao vẻ mặt mê mang hoàn toàn không chen nổi vào câu chuyện.

"Không sao đâu cha, cha và mẹ về trước đi, con xong việc ở đây sẽ đến đón cha mẹ, con còn có món quà muốn tặng cho hai người." Cao Hàn hôm nay số lần nở nụ cười, so với mươi mấy năm qua còn nhiều hơn.

Tốt tốt, được rồi cha và mẹ sẽ chờ con đến đón chúng ta, còn đợi cả quà của con nữa." cha Cao rất vui vẻ.

Sau khi Cao Hàn đi, cha Cao tức cau mày nói: "Vợ ơi, con trai với trước kia thì ít nói và trầm ổn hơn, em nói đây chuyện xấu hay là tốt?"

“Không có gì không tốt, cuộc sống của nó bây trước không thể so với trước kia, không thể tục tùy tiện làm bất cứ điều gì mình muốn. Chúng ta làm cha mẹ, nếu không thể cho nó một cuộc sống thoải mái, thì ta chỉ có thể cố gắng không kéo chân nó lại, để cho nó trưởng thành, có chủ kiến của chính mình, chúng ta phải tin tưởng nó”.

Mẹ Cao từ trong mắt của Cao Hàn, nhìn thấy được sự quyết tâm không thể lay chuyển, đó là lý do tại sao không nói gì.

Cha Cao cằm vào vai vợ: "Anh thật đau lòng”.

“Anh có cái gì mà đau với chả lòng” mẹ Cao liếc nhìn chồng .

“Con trai trưởng thành rồi, nó sẽ không cần chúng nữa”.

Mẹ Cao lại im lặng, bà làm sao không hiểu điều này

“Hơn nữa, nó đi mà không nói cho anh biết vì sao da lại trắng trẻo và mềm mại như vậy”.

Mẹ Cao cảm thấy tính tình nóng nảy của mình không phải do thời kỳ mãn kinh, mà là do da của ai đó ngày càng ngứa, khiến bà không thể khống chế được bản thân.

Từ khi Cao Hàn rời khỏi khách sạn, chiều hôm đó hắn liền gọi điện thoại cho mẹ Cao. Yêu cầu của Đường Chấn Bình có thể kiềm chế nguyên chủ, nhưng cha mẹ Cao, những người yêu thương con trai mình, lại không thể kiềm chế được Cao Hàn, người luôn làm theo ý mình. Khi biết họ đã trở về nhà an toàn, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Vào buổi tối đèn đuốc sáng rực tại Thanh thị, trong căn biệt thự tráng lệ, một đám thanh niên đang tụ họp để mở tiệc. Những người được mời đều là con cháu của những gia đình có quyền lực ở địa phương. Giống như Đường Minh Hạo và Đường Tâm Ngữ, họ xuất thân từ gia đình kinh doanh, trong bữa tiệc này thân phận em họ cũng chỉ ngang với người thường

"Tô Chu Hà, nghe nói gần đây cậu được vài pháp khí tốt. Mau đem ra cho mọi người xem nào?" Hà Định đang nằm trên một quái vật cát, tay cầm một ly Bloody Mary đột nhiên lên tiếng.

Tô Chu Hà lập tức nhìn về phía Phạm Nhân, thấy hắn né tránh mắt mình, sắc mặt liền tối sầm.

"Sao vậy? pháp khí có hình dáng xấu hổ lắm sao, nên không thể mang ra cho người khác nhìn?" Hà Định và Tô Chu Hà từ trước đến nay đều không hợp nhau, thấy đối thủ chậm chạp không có phản ứng Hà Định càng thêm hùng hổ.

Thấy sự chú ý của người đều đổ dồn vào mình, Tô Chu Hà khẽ cười nói: "Sao có thể như vậy, chỉ là một món pháp khí cấp thấp cũng không có gì đặc biệt. Mọi người muốn xem thì đều có thể xem. Nếu ai còn chưa ký khế ước với pháp khí, đợi lát nữa người đó cũng có thể thử sử dụng. Lát nữa tôi sẽ cho người đem ra sau."

Tô Chu Hà vừa mới dứt lời, trên tay đã xuất hiện một thanh pháp khí cấp thấp, tùy tiện đưa ra.

Kết quả mọi người vừa nhìn thấy là pháp khí hạ cấp, tuy rằng có thể khảm bùa chú trung cấp, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật rằng đây chỉ là pháp khí cấp thấp, lập tức đại đa số đã mất đi hứng thú.

“Xem ra thật đúng là chẳng có gì đặc biệt cả,” Hà Định cười khẩy nói, “Vậy thì hôm nay sẽ để mọi người cùng xem pháp của tôi, đây là một món pháp khí tấn công trung cấp hiếm thấy.”

“Ôi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy pháp khí có thể khảm ba tấm bùa, người luyện chế ra pháp khí này cũng quá lợi hại rồi,” ngay khi Hà Định đem pháp khí ra khoe, lập tức đã có người tâng bốc Hà Định lên thật cao.

“Đúng vậy, khảm tấm bùa trung cấp đã rất khó tìm rồi, chứ đừng nói đến ba cái.”

“Tôi cũng thể không biết xấu hổ mà lấy ra một món pháp khí không có gì đặc biệt giống…” Hà Định còn chưa hết, bỗng có hai người đột nhiên đi vào hoa viên, làm hai gã sáng lên không nói hai lời liền qua đẩy những người khác ra gọi: " Viên thiếu”

Vừa nghe đến hai chữ ‘Viên thiếu’ trên mặt tất cả mọi người ở đây, đều lộ vẻ lấy lòng, đồng thời vây quanh đi qua, ngược lại Tô Chu Hà đứng tại chỗ trông có vẻ khác người.

"Viên thiếu vị này là..?" Hà Đình chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, thái độ của Viên thiếu đối với thiếu niên bên cạnh rất khác thường, vừa kính sợ vừa nịnh nọt. Người duy nhất có thể khiến Viên đại nhân lấy lòng chỉ sợ chính là người từ nơi đó tới.

"Cậu, đem pháp khí cho tôi xem," người thanh niên đột nhiên nói.

Hà Đình nghĩ rằng phương đang nói chuyện với mình, liền cầm pháp khí đi tới trước mặt thiếu niên, đang định đưa đồ ra thì thiếu niên liếc nhìn gã một cách khó hiểu: "Chắn tầm mắt tôi làm gì? Cút ra, tôi nói chính là cậu ta." Đôi mắt người thiếu niên nhìn chằm chằm vào Tô Chu Hà.

Hà Định sắc mặt thay đổi lúc trắng lúc xanh. Thiếu niên đi ngang qua Hà Định mà không thèm liếc nhìn lấy một cái, như thể gã chỉ là một khối không khí.

Tô Chu Hà nhìn thiếu niên có khuôn mặt non nớt bước lại gần, liền đưa pháp khí cho cậu ta.

Thiếu niên cẩn thận quan sát pháp khí một hồi, rồi đánh giá hai chữ “Không tồi” ném trả lại cho Tô Chu Hà. Trước khi rời đi, cậu ta nghiêm túc nói: “Đây là pháp khí cấp thấp thứ hai, có thể luyện chế ra bùa trung cấp mà tôi từng thấy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play