"Này, mày nghe em ấy nói đi." Anthony cười lạnh.
Lâm Chiêu Vân bị hắn ngăn lại, ngước mắt lên, vẻ mặt vô hồn liếc nhìn Anthony, cậu trốn trong ngực Arthur rất nhỏ giọng nói: "Anh, anh luôn mắng tôi, nhưng anh chưa bao giờ uy hiếp tôi ,tôi không chán ghét anh đến thế, nhưng cũng đừng nói nặng lời nữa, thật sự rất khó nghe..."
Tuy rằng thanh âm của Lâm Chiêu Vân rất nhỏ, nhưng là Anthony cùng Sigmund bên tai đều nghe được rõ ràng.
Sắc mặt Sigmund vi diệu tâm tình trở nên quái dị khó hiểu, tại sao phải bởi vì lời nói của Lâm Chiêu Vân mà cảm thấy nhẹ nhàng.
Anthony sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, hắn tức giận cười lạnh, trên cổ hình xăm bị gân xanh nổi lên làm cho phồng lên.
Sự thay đổi của hắn làm Lâm Chiêu Vân sợ hãi, lông mi kinh hãi run lên, môi mím thành một đường lẩm bẩm hai lần, nuốt nước bọt nói thêm: "Anthony, nếu anh xin lỗi tôi, tôi liền không chán ghét anh..."
Mấy ngày nay không có thuốc men, khoảng cách phát bệnh của Anthony càng ngày càng ngắn ,bên ngoài chồng chất thi thể phần lớn đều là kiệt tác của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play