Lâm Chiêu Vân nhất thời ngẩn người, luống cuốn tay chân vội vàng mặt lại quần áo, Case đi tới hai bước, cởi áo khoác khoác lên người cậu.
Chiếc áo khoác rộng lớn che đi làn da trắng như tuyết, Lâm Chiêu Vân xấu hổ dùng ngón chân cào đất, bộ dạng vừa rồi của cậu đều bị người khác nhìn thấy.
"Em còn muốn mặc cái áo sơ mi dính máu kia? Bẩn muốn chết, quần cũng không vừa, hắn không cho em mặc quần áo?"
Case nhìn thấy khuôn mặt nhỏ càng ngày càng đỏ, sau đó đuôi mắt lại hồng hồng, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lay động trên áo khoác, lông mi run rẩy.
"Không, tôi chỉ có chiếc áo sơ mi đó. Bệnh viện có rất ít áo phù hợp với kích cỡ của tôi..." Lâm Chiêu Vân nắm lấy áo khoác của Case, không mặc vào cũng không cởi ra.
Áo khoác của Case là một chiếc áo len dệt kim, rất thích hợp để mặc vào buổi sáng sớm, trên đó có một ít bạc hà tươi hòa quyện với mùi đặc trưng của Case.
Case ngũ quan tinh xảo hung ác, hắn hơi hơi nâng cằm, híp mắt, chậm rãi nói: "Nơi này kẻ tâm thần đã nhiều năm chưa từng thấy qua thịt, nhìn thấy em như tiểu yêu tinh, nhất định sẽ không chịu nổi. em vậy mà còn dám chạy lung tung."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT