Ăn cơm xong, Chu Hữu Tường ở nhà trông con một lúc rồi lại xuất phát đi làm, trường học của bọn họ cách đây khá xa nên anh ta phải xuất phát sớm.
Ôn Hoằng Dương biết Bạch lão nhị ngồi tàu hỏa mấy ngày rất vất vả nên ăn cơm xong đã đưa cậu ta đi nghỉ ngơi, Bạch San San biết anh hai mình sẽ tới nên lúc trước đã dặn Ôn Hoằng Dương sắp xếp ra một căn phòng ở nhà bên cạnh.
Bạch lão nhị cảm thấy nhà bên cạnh khá tốt, muốn đi thì lặng lẽ mà đi là được rồi, nếu không chắc chắn Bạch San San sẽ không cho cậu ta về nhà sớm.
"Đồng chí Ôn, San San bị chúng tôi chiều quá sinh hư, bình thường nếu nó làm gì không đúng, nói gì sai, người khác ở cữ đều có người nhà mẹ hoặc mẹ chồng kề cận nhưng nó chẳng có ai cả, đến cả chồng cũng phải đi làm, nó cũng không dễ dàng gì, mong anh chăm sóc, bao dung nó!" Nếu là người khác, như thế thì đáng thương thật đấy nhưng Bạch San San không phải người khác, cô ta là người sẽ mưu đồ quyền lợi cho bản thân, cô ta không khổ chút nào.
"Anh Bạch, anh yên tâm đi! Chắc chắn tôi sẽ chăm sóc cho San San và Tiểu Ưu thật tốt, bây giờ họ chính là chủ của tôi." Ôn Hoằng Dương nói.
Sau đó Bạch lão nhị về phòng nghỉ ngơi, ngồi tàu hỏa mấy ngày, đúng là cậu ta rất mệt, sau khi ra khỏi bến tàu hỏa rồi ngồi lên xe, cậu ta đã tới bưu điện gọi điện báo bình an với cả nhà, vì thế bây giờ không cần gọi nữa, cậu ta có thể chuyên tâm nghỉ ngơi rồi.
Bạch San San sinh con vào tháng tư, Lương Dư Âm sinh vào tháng năm, bây giờ Bạch San San sinh rồi, Lương Dư Âm cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, Lương Dư Âm là người đầu tiên sinh con trong nhà họ Lương, hơn nữa còn gả cho người tốt như thế nên mẹ Lương cực kỳ coi trọng, bà ấy đích thân tới huyện Môn Thông chăm sóc Lương Dư Âm, hơn nữa còn mời người giúp việc tới nhà làm việc vặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT