"Nghĩ cách gì cơ?" Lý An An ngẩng đầu nhìn Vệ Phi, đôi mắt sưng tấy lên vì khóc khiến Vệ Phi trông thấy mà chán ghét. Hắn không đau lòng vì Lý An An một chút nào cả.
Vệ Phi cau mày, làm vẻ mặt buồn rầu khổ não: "Nếu không thì như thế này đi, em đi hỏi bà cụ Quý xem thế nào? Nếu không phải do anh vẫn chưa quen đường thuộc lối ở đây thì anh đã đi hỏi giúp An An rồi. An An là cháu gái của bà cụ Quý, để họ sắp xếp mấy chuyện này cho An An cũng là lẽ dĩ nhiên thôi mà."
Trong phút chốc, đầu Lý An An loé lên tia sáng, cô ta đã nghĩ ra một cách rất hay rồi: "Ở thôn chúng ta không phải có một con bé tên Lăng Nhược Tuyết đã đậu trường Trung học kỹ thuật sao? Anh đi tìm con bé đó giúp em đi, để nó nhường lại cơ hội nhập học trường Trung học kỹ thuật cho em, anh thấy có được không?"
"Chuyện này..." Vệ Phi thoáng khó xử, sao mà hắn có năng lực đó? Bà cụ Lâm chỉ giúp hắn theo đuổi Lý An An thôi chứ không nói sẽ giúp hắn sắp xếp những chuyện khác.
Lý An An nắm lấy tay Vệ Phi rồi làm nũng: "Anh Phi, anh giúp em đi mà! Em thực sự rất muốn đi học tiếp, nếu không thì chắc chắn nhà họ Quý sẽ thấy em là một đứa vô dụng, sẽ cho rằng em đã làm bẽ mặt nhà họ Quý. Nếu vậy thì họ sẽ không thừa nhận với người ngoài chuyện em là con cháu nhà họ Quý đâu. Anh giúp em đi mà, được không anh..."
Vệ Phi cắn răng gật đầu: "An An, anh có thể giúp em làm bất cứ chuyện gì, nhưng An An lấy gì ra để thưởng cho anh đây? Dẫu sao thì anh làm chuyện này cũng là vì An An mà."
Lý An An khoát tay lên cổ Vệ Phi rồi cười thần bí: "Em, như vậy đã được chưa?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT