Sau khi khóa cửa cửa hàng thực phẩm tươi sống, Bạch Đại Sơn lái xe ba bánh chở Lý Trình Trình và hai đứa bé về nhà. Nghĩ lại có chút buồn cười, anh còn chưa có con nhưng lại nuôi con của người khác trước.
Khi dân làng ở Thôn An Cư nhìn thấy lão Bạch đi xe ba bánh trở về, biết bọn họ đã giao đồ ăn đến tiệm cơm xong thì vội vàng về nhà thu dọn đồ vật, dự định lát nữa sẽ đưa qua chỗ bọn họ.
Thôn An Cư rộng lớn, lại có nhiều núi nên toàn bộ thôn dân đều đào rau rừng, có bao nhiêu rau thì đào hết bấy nhiêu. Xong rồi, họ nhanh chí tìm cách kiếm rau khác, nhưng họ không nghĩ tới việc chạy tới thôn khác thu mua, mà ra bên ngoài, bới đất tìm khắp nơi, trên sườn đồi, gò đồi, bãi hoang...
Nơi họ đi tới như châu chấu bay qua, không còn sót lại một cọng rau rừng nào.
Có điều, họ không ngốc, họ biết tiết kiệm rau rừng, nếu không tiết kiệm dù chỉ là một cây thì năm sau họ lấy đâu ra rau rừng để ăn chứ?
Sau Tết Nguyên tiêu không lâu là Tết Trồng cây, tỷ lệ sống sót của cây trồng vào thời điểm này rất cao, Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình lên núi đào cây non làm giống, cây việt quất dại, dâu tây, mận, đào, anh đào, kiwi rừng, sương sáo, nho núi...
Hai người đào rất nhiều loại cây non trên núi, hiện tại núi vẫn là của chung, đào bao nhiêu cây non cũng được. Đợi sau nay ngọn núi trở thành tài sản tư nhân rồi thì làm sao có thể tùy ý đào cây trên núi của người khác chứ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play