"Cô nói cũng có lý," Vương Mộng Mộng thấy chuyện này không liên quan đến mình, nên nhanh chóng ăn cơm thì hơn, lại bưng bát đũa lên ăn tiếp.
Còn Trương Hồng Châu thì lòng dạ rối bời, nghĩ đến bao nhiêu đồ tốt kia và chiếc váy đẹp trên người Vương Tiểu Thanh, nếu tất cả đều là của mình thì tốt biết bao...
Bữa ăn này, cuối cùng cũng tự mình trả tiền, Vương Tiểu Thanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Lát nữa em có muốn đi đâu nữa không?" Trương Vũ hỏi.
"Em muốn đến trạm thu mua phế liệu để tìm một ít sách, anh có việc thì đi trước đi," Vương Tiểu Thanh sợ Trương Vũ vì giúp mình xách đồ lại làm chậm trễ việc của anh ấy.
"Anh sẽ đưa em 1 đến trạm thu mua phế liệu, sau đó mới đi làm việc của anh. Xong việc anh sẽ quay lại trạm thu mua phế liệu tìm em, em ở đó đợi anh, nếu không một mình em không thể xách hết đống đồ này được.” Trương Vũ suy nghĩ một chút, chỉ có thể làm như vậy thôi.
"Thôi được." Vương Tiểu Thanh có chút hối hận vì đã không đặt đồ vào trong không gian.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT