“Hừ” Vương Mộng Mộng không nói gì thêm, chủ yếu là do số tiền đó là tiền trợ cấp của cha Vương Tiểu Thanh. Nếu cô ta đòi tiền, sẽ bị người khác biết được, không biết bọn họ sẽ nói gì về cô ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ cô ta là góa phụ của cha Vương Tiểu Thanh, cũng có quyền thừa kế tiền trợ cấp, vì thế cô ta nhanh chóng viết một lá thư rồi gửi đi.
Tám chín ngày sau, căn nhà đã được xây xong, nhưng vẫn chưa có cửa.
“Trí thức Vương, cửa sổ và cửa nhà, trong thôn có người làm rồi, tiền công hai đồng, tiền vật liệu một đồng rưỡi, tôi đã giúp cô đặt mua rồi”, trưởng thôn chắp tay sau lưng đi tới.
“Được, cảm ơn trưởng thôn, căn nhà này phải đợi vài ngày nữa cho khô.” Vương Tiểu Thanh thấy bùn đất còn chưa khô.
 “Ừ, khoảng ba đến năm ngày nữa. Còn một việc nữa, cô muốn mái nhà lợp ngói hay rơm rạ? Rơm rạ thì không tốn tiền, trong đội có sẵn, nhưng nếu mua ngói thì tốn khoảng mười đồng.” Trưởng thôn đoán Vương Tiểu Thanh sẽ muốn lợp ngói, dù sao hiện tại trong làng cũng có nhiều nhà lợp ngói.
Nhà lợp rơm rạ thường hay bị dột, trong nhà lại không có đàn ông, cũng không tiện lắm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play