Nhân viên thu ngân là một sinh viên làm thêm, thực sự không thể nghe thêm được nữa, vừa in hóa đơn vừa do dự mở miệng: “Chị có cần giúp không...”
"Không cần." Nam Lê từ chối.
Cô cầm đồ rồi rời khỏi, phía sau có một gã đàn ông nhìn thấy cô không có phản ứng gì nên càng lấn tới. Mua đồ xong cũng không thanh toán, cứ thế bước nhanh theo sau. Kết quả, vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hắn đã thấy cô gái cầm điện thoại quay lại, vẻ mặt thản nhiên nói: "Anh có xem livestream bao giờ chưa?"
Ban đầu gã đàn ông chưa kịp hiểu, đến khi nhìn thấy ống kính điện thoại chĩa về phía mình thì sợ hãi, vội lùi lại rồi bỏ đi.
Chỉ vì một phút buông lời trêu ghẹo một cô gái, hắn không muốn tự đẩy mình vào rắc rối.
Vẻ mặt Nam Lê không hề thay đổi, dường như cô đã quá quen với việc này. Cô tính toán lại khối lượng đồ đạc trong tay và định bắt xe về nhà.
Nghĩ đến ngã tư này khó bắt xe, cô quyết định đi bộ thêm một chút. Nhưng khi xoay người, cô bắt gặp một đôi mắt đen đang nhìn thẳng vào mình.
Trong đôi mắt đó không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là cái nhìn bình thản đặt lên cô, mơ hồ như thể đang nhìn xuyên qua cô, hoặc có thể đang hướng về phía sau lưng cô.
Nam Lê không muốn tự huyễn hoặc bản thân.
Cô thấy người nọ bước sang bên vài bước, đúng ngay hướng mà cô định đi. Cô im lặng siết chặt túi đồ nhựa trong tay, trong màn đêm tĩnh mịch vang lên tiếng sột soạt.
Khi cả hai sắp lướt qua nhau, người đàn ông nhướn mày gọi một tiếng: "Nam Lê."
Nam Lê.
Tiếng gọi ấy như xuyên qua những mảnh vỡ của bao năm tháng đầy ám ảnh, mới rốt cuộc truyền vào tai cô.
Bỗng dưng sống mũi cô cay xè, nhưng cô cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Cô đối diện với đôi mắt đen ấy.
"Bạn cũ gặp nhau, không chào một tiếng sao?" Trần Tập nhếch môi cười: "Hay là cậu đã không còn nhận ra tôi nữa?"
Thấy cô im lặng cúi đầu và không nói tiếng nào, Trần Tập cười khẩy: "Thật sự không nhận ra nữa rồi."
"Vậy giờ nhớ lại đi, kẻ mãi mãi về nhì, chưa bao giờ thắng nổi cậu – Trần Tập."
Nhắc đến chuyện này, Trần Tập vẫn còn chút không cam lòng.
Từ khi cả hai được xếp vào cùng một lớp, anh chưa bao giờ giành được vị trí thứ nhất.
"Tôi nhớ." Giọng cô pha chút run rẩy khó nhận ra: "Trần Tập."
Hai chữ đơn giản này, nhưng lại là cái tên mà cô đã bao lần lẩm nhẩm trên đầu lưỡi, thế nhưng chưa bao giờ dám thật sự gọi ra thành tiếng.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trần Tập đứng cao nhìn xuống, thấy bờ vai cô khẽ run, đầu vẫn cúi thấp, giống như một con rùa thu mình vào vỏ, hoàn toàn khác hẳn với vẻ bình thản khi nãy.
"Vừa rồi cậu cũng khá bản lĩnh đấy."
Nam Lê cảm thấy có chút phức tạp trong lòng, không suy nghĩ mà đáp lại: "Cảm ơn."
Trần Tập: "..." Còn không biết khiêm tốn nữa.
"Về nhà à?"
Nam Lê gật đầu.
"Để tôi đưa cậu về." Nói rồi, Trần Tập chỉ tay về phía trước, chiếc xe máy của anh đỗ ngay cạnh trạm xe buýt.
Nam Lê biết tính anh ra sao, khẽ đáp: "Được."
Cả hai đi bên nhau về phía trạm xe buýt, suốt đoạn đường Nam Lê nắm chặt túi đồ đến mức sắp làm rách cả chiếc túi nilon.
Trần Tập nhìn thoáng qua cái túi, lờ mờ nhận ra bên trong là mấy loại thuốc, lông mày khẽ nhíu lại.
Từ xa, chiếc xe buýt chầm chậm chạy qua khúc cua.
Trần Tập cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm, có chút do dự.
Anh có thể đưa người về, nhưng chiếc mũ bảo hiểm thì anh chưa bao giờ thích cho người khác đụng vào.
Nhớ đến dáng vẻ của cô hôm đó, anh cắn nhẹ đầu lưỡi, rồi quay đầu hỏi: "Nhà cậu ở..."
Quay đầu lại chỉ thấy thân ảnh cô vội vã bỏ chạy. Nam Lê leo lên chiếc xe buýt vừa dừng.
Như thể sợ chạm phải ánh mắt của anh, cô lên xe rồi liền đi thẳng về phía cuối, ngồi sang phía bên kia.
Một lúc lâu sau, Trần Tập mới như chợt tỉnh, khẽ cười lạnh qua cổ họng.
Được thôi.
Coi như anh đã quá nhiệt tình rồi.
Nam Lê gần như người say, lảo đảo về đến nhà. Cô để chìa khóa xuống rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Rõ ràng đã tự nhủ phải chuẩn bị tâm lý từ lâu, tại sao đến lúc này lại vẫn tan vỡ không giữ được bình tĩnh?
‘Nam Lê, mày chỉ là thầm yêu một người, không phải tất cả cảm xúc đều phải đắm chìm vì anh.’
Cô tưởng hai lần tình cờ gặp gỡ ấy đã tiêu tốn hết may mắn của cả một năm, đâu ngờ lại có thể trùng hợp thêm lần nữa, khiến họ có duyên gặp lại.
Nhưng cuộc gặp lần này lại đến một cách bất ngờ hơn, vào chiều hôm sau, trong một con hẻm nhỏ.
Nam Lê thỉnh thoảng có thời gian rảnh sẽ đến hẻm Hòa Liễu để kèm thêm cho một cô bé. Cô bé ấy dù lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, vẫn luôn tỏa sáng như một mặt trời nhỏ, đầy năng lượng tích cực.
Như thường lệ, sau khi làm bài kiểm tra và sửa lỗi xong, Trần Tuyết kéo Nam Lê ngồi lại trò chuyện: "Chị ơi, hồi chị học cấp ba có thích ai không?"
"Có."
"Là người như thế nào ạ?"
Nam Lê suy nghĩ một chút: "Là người dễ dàng khiến người ta thích."
Nghe vậy, Trần Tuyết như tìm thấy sự đồng cảm nào đó, bắt đầu kể không ngừng: "Người con trai em thích cũng như vậy. Cậu ấy có rất nhiều bạn, học giỏi, đẹp trai, thầy cô đều thích cậu ấy, cậu ấy còn biết chơi bóng rổ nữa..."
Cô bé kể mãi không ngừng về những ưu điểm của người đó.
Nam Lê lặng lẽ nghe cô bé nói, không có ý định khuyên nhủ gì cô gái sắp thi đại học năm tới. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khi câu chuyện gần kết thúc, Trần Tuyết chạm vào bốn ngón tay trái của mình, tự cổ vũ bản thân: "Chị ơi, giờ em chỉ nói vậy thôi, nhưng em biết ở lứa tuổi này mình cần làm gì, điều gì mới là quan trọng nhất. Đợi sau khi thi đại học xong, em nhất định sẽ tỏ tình với cậu ấy. Thất bại cũng không sao, dù sao cuộc đời này, hoa hồng và gai nhọn luôn song hành cùng nhau..."
Cô bé nói đạo lý luôn rất thấu đáo, mỗi lần Nam Lê nghe đều cảm thấy cô bé không giống một học sinh trung học.
Trần Tuyết nghĩ thông suốt hơn nhiều so với Nam Lê của năm đó.
Gần 4 giờ chiều, Nam Lê cầm túi lên rời đi. Cô liếc nhìn ứng dụng nhỏ hiển thị thời gian, còn 5 phút nữa xe buýt mới đến trạm, để tiết kiệm thời gian, cô quyết định đi đường tắt.
Khi rẽ vào một con hẻm, cô thấy khoảng sáu bảy người đàn ông đứng bên trong, có một người bịt mặt nằm trên mặt đất.
Người đàn ông đứng đầu có gương mặt lạnh lùng, trong tay đang nghịch một điếu thuốc chưa châm lửa.
Nam Lê nhận ra anh, nhưng cô lại cúi đầu né tránh như một rùa rụt cổ, lặng lẽ bước qua, cơ thể gần như sát vào bức tường bên kia, để lại một vệt bụi trên áo.
Trần Tập nhìn cô rẽ ra khỏi con hẻm, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay cuối cùng cũng được châm lửa, anh hít vài hơi.
"Mẹ nó, con chó hút máu này, giết quách hắn đi cho rồi!" Một người khác đá vào kẻ nằm dưới đất, rồi quay đầu nhìn Trần Tập nói.
Trần Tập thở ra một làn khói, đang định nghĩ xem phải xử lý thế nào thì nghe tiếng bước chân gấp gáp từ xa tới gần.
Nam Lê chạy quay lại, không kịp dừng lại khi đứng trước mặt anh, suýt nữa bị điếu thuốc của anh làm bỏng.
Người đàn ông nhíu mày, dập tắt điếu thuốc xuống đất.
"Trần Tập." Cô nắm chặt gấu áo, "Đừng đánh nhau."
Giọng cô run rẩy, như chứa đựng một nỗi nghẹn ngào mà Trần Tập không thể hiểu được.
Anh không nhìn cô, ánh mắt hướng về nơi khác.
"Trần Tập, đừng đánh nhau." Nam Lê đưa tay nắm lấy cánh tay anh, như thể cô sắp khóc bất cứ lúc nào.
Trần Tập cảm thấy bực bội trong lòng, không hiểu tại sao mỗi lần họ chạm mặt, cô lại nhìn anh bằng ánh mắt ấy.
Ánh mắt run rẩy đầy day dứt và phức tạp khó hiểu.
Như thể anh nợ cô tám trăm thứ gì đó vậy.
Chết tiệt.
Anh hất tay, đẩy cô ép vào tường, giữ cánh tay mảnh khảnh của cô cao lên, giọng nói đầy giận dữ: "Bạn học cũ à, cho cậu chút mặt mũi đó. Mẹ nó, đừng có đụng tới ông đây!"