Thời gian thấm thoát thoi đưa, Cảnh Bội và Thang Ốc Tuyết trở thành bạn trong giấc mơ. Lại mười năm nữa trôi qua, con rồng từ lúc chỉ biết dùng móng vuốt bắt người bay đi, giờ đã cho phép anh ta đứng lên trên móng của cô. Tình bạn giữa họ cứ âm thầm mà lắng đọng theo dòng chảy thời gian.
Buổi tối, con rồng lại chìm vào giấc ngủ sâu, tiếng ngáy vang lên.
Thang Ốc Tuyết ngồi bên đống lửa đã tàn, nhìn con vật khổng lồ bên cạnh, một lần nữa anh ta cảm thấy thật bất lực.
Lần đầu tiên trong đời, anh ta thấy một người khác giới mà dầu muối không ăn, khó khăn trong việc chinh phục giống như vượt cấp địa ngục. Đã mười năm rồi, anh ta luôn cố gắng biến tình cảm của con rồng từ tình bạn thành tình yêu, dốc hết sức để chăm sóc và chiều chuộng cô. “Tỏa ra sức hút ba trăm sáu mươi độ”. Đây là việc mà trong thế giới thực anh chưa bao giờ làm, dù như thế nhưng vẫn không thành công.
Thỉnh thoảng, khi nhìn thấy anh ta cố tỏa ra sức hút, con rồng sẽ há miệng rộng, cười lớn: “Anh thật buồn cười, ha ha ha! Đột ngột phát bệnh à, bạn của tôi ơi!”
Bạn của tôi, loài người ai cũng kỳ cục như anh sao?
Bạn của tôi, giúp tôi mài vuốt đi, tôi lười quá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT