Lưu Ngân theo chân mấy người nhà họ Đào rời khỏi sảnh tiệc, băng qua hành lang, đi thẳng ra cổng lớn nhà họ Long.
Lưu Ngân dừng bước, lạnh nhạt nói: “Ở đây không có ai, có gì thì nói đi, không cần phải đi xa thế.”
Những người nhà họ Đào lấy làm tiếc nuối vì không thể đưa Lưu Ngân ra khỏi nhà họ Long hẳn. Nhưng nghĩ đến việc anh đã uống thuốc, chỉ vài phút nữa thuốc sẽ phát tác, họ cũng không quá lo lắng.
Lúc này, một cậu ấm suốt ngày lêu lổng của nhà họ Đào không nhịn được, cất tiếng trước như muốn trút hết bực bội tích tụ bao năm qua: “Lưu Ngân, từ nay về sau, nhà họ Đào chúng tao không cần mày xen vào nữa!”
Gương mặt của Lưu Ngân vẫn không có chút biểu cảm nào, anh chỉ lạnh lùng nhìn gã: “Gì đây? Cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi à?”
Câu nói này lập tức chọc giận nhóm người nhà họ Đào: “Cậu tự dát vàng lên mặt mình đấy à! Nhà họ Đào chúng tôi nói là cần cậu quả bao giờ? Chúng tôi chết hết rồi chắc?”
“Nếu không vì cái thân phận đặc biệt của cậu, chúng tôi nhịn cậu ngần ấy năm làm gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT