Dưới bầu trời đêm, Lưu Ngân đã đào một cái hố trong sân, giấu chân của Đào Anh đi. Đào Anh cảm thấy mí mắt nặng trĩu, mềm mại nói: “Chúc ngủ ngon nha.” 
“Chúc ngủ ngon.” 
Mí mắt của Đào Anh hoàn toàn khép lại. Đôi chân của cô ấy cắm sâu vào lòng đất, cơ thể biến thành thân cây, cành lá vươn lên trên, đón nhận sương gió và ánh trăng của thiên nhiên. Những phến lá xanh biếc cũng lười biếng mở ra, tươi tốt và trẻ trung. 
Đây là một cây đào chưa từng nở hoa. 
Lưu Ngân nhặt lấy quần áo trên đất, gấp lại và để sang một bên trên bàn. Đôi mắt vô cơ phát ra một luồng sáng, quét từ trên xuống dưới cây đào, xác nhận tình trạng phát triển, tình trạng sức khỏe, có bị sâu bệnh hay không, vân vân.
Dữ liệu được ghi vào não, luồng sáng thu lại, Lưu Ngân đưa tay chạm vào những chiếc lá xanh mướt của cây đào. Có lẽ là hơi ngứa, những chiếc lá bị chạm vào cuộn lại, những chiếc lá bên cạnh cũng rung rinh, như thể đang bày tỏ sự không hài lòng vì bị quấy rầy giấc ngủ. 
“Xin lỗi, em ngủ tiếp đi nhé.” Lưu Ngân nói, buông tay ra khỏi lá. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play