Người áo đen bịt mặt chính là Bạch Lê Hiên.
Một năm trước, con đường thoát thân mà Giang Dịch nhiều lần tìm kiếm nhưng không có kết quả, lại vô tình bị Bạch Lê Hiên phát hiện ra.
Con đường đó rất gần—chỉ cách đầm nước khoảng ba trăm mét về phía tây.
Do khu vực xung quanh bị hơi nước bào mòn thành vùng đầm lầy ẩm ướt, nên Giang Dịch chưa từng chú ý đến một mảng đất sát vách đá đặc biệt mềm hơn những chỗ khác.
Lý do Bạch Lê Hiên tìm thấy lối ra, xét đến cùng là vì hắn không cam lòng mà chôn vùi bản thân trong tuyệt vọng.
Hắn nhặt một nhánh cây, kẻ lên mặt đất, rồi chăm chỉ luyện kiếm, khí thế so với trước khi đan điền bị phá hủy còn mãnh liệt hơn.
Không thấy chút hy vọng thoát khỏi đây, hắn vẫn kiên trì luyện suốt hai năm.
Giang Dịch không khỏi thầm tán thưởng.
—
Hôm đó, Bạch Lê Hiên như thường lệ múa kiếm.
Khi hoàn thành chiêu thứ chín, không hiểu thế nào lại giẫm phải một chiếc lá cây.
Chiếc lá bị mài nhẵn, dính thêm bùn ướt nên vô cùng trơn trượt.
Cảm nhận được thân thể có xu hướng trượt về phía trước, Bạch Lê Hiên phản ứng cực nhanh, vội vàng dồn lực lên chân còn lại.
Không ngờ, điểm tựa mà hắn chọn cũng là một chiếc lá cây.
Mà còn là lá bị gió thổi tới.
Chính xác trong một hơi thở, ngay khoảnh khắc hắn đặt chân xuống, chiếc lá đã vừa vặn nằm dưới lòng bàn chân.
Thế là Giang Dịch cứ thế chứng kiến cảnh Bạch Lê Hiên trượt dài một mạch, cuối cùng giẫm trúng một hố sâu ẩn dưới nền đất.
Cả đùi chìm xuống đất, chỉ còn lại phần gốc chân mắc kẹt ở miệng hố, rút thế nào cũng không ra.
Bạch Lê Hiên: “......”
Giang Dịch: “......”
Chứng kiến nhiều lần vận rủi của Bạch Lê Hiên, Giang Dịch đã sớm quen mắt.
Cuối cùng, vẫn là Giang Dịch giúp kéo Bạch Lê Hiên ra khỏi hố.
Trước kia—hắn là đại đệ tử đứng đầu Thiên Khu Phong, nổi tiếng lạnh lùng như băng, tâm như đá tảng.
Về sau—hắn trở thành đại ma đầu hủy diệt thế gian, tàn nhẫn vô tình, tâm trạng thất thường, coi trời bằng vung.
Một kẻ mang hào quang chói lọi như thế, lúc này lại đỏ bừng cả mặt, trông vô cùng xấu hổ.
Sau khi rút chân ra, Bạch Lê Hiên chậm rãi cúi người, phủi sạch bùn đất bám trên đùi, dáng vẻ tủi thân chẳng khác nào một cô vợ nhỏ.
Giang Dịch ngại ngùng ho nhẹ một tiếng.
Thực ra anh vẫn hơi bất ngờ.
—Nên không nhịn được mà bật cười.
Anh thề là chỉ cười một chút thôi.
—Nhưng Bạch Lê Hiên nghe thấy rồi.
Lúc trước, khi đang chỉ điểm Bạch Lê Huyền luyện kiếm, anh chưa kịp chuyển kênh giao tiếp về chế độ nói chuyện riêng với hệ thống số 7, đúng là sơ suất.
Từ lúc bị ép phải nhảy xuống Tuyệt Ma Nhai, Bạch Lê Hiên đã trải qua vô số lần chật vật trước mặt Giang Dịch.
Ngay cả khi ấy, thái độ của Giang Dịch đối với hắn vẫn không thay đổi chút nào, thế nên hắn đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, còn luyện thành một lớp da mặt dày tựa sắt thép.
Nhưng lần này lại khác.
Vì sao hắn lại đỏ mặt?
Chắc là vì… lần đầu tiên trong suốt hai năm qua, Giang Dịch cười với hắn.
Nếu ngay lúc này trong tay có một khối Lưu Âm Thạch thì tốt biết bao.
Ý nghĩ ấy chỉ lóe lên trong chớp mắt, rồi Bạch Lê Hiên lập tức nhận ra điểm bất thường của hố sâu kia.
Hố rất sâu, không giống hiện tượng sụt lún tự nhiên, mà trông như có người cố tình đào ra.
Có người…
Nhận thức ấy khiến ánh mắt Bạch Lê Hiên dần trở nên u ám.
Hắn nhẹ giọng cất lời, cố tỏ ra như đang nói chuyện phiếm bình thường:
“Tiền bối, có lẽ… chúng ta có thể rời khỏi đây rồi.”
—
Sau đó, Bạch Lê Hiên mở rộng miệng hố, ánh sáng chiếu vào, lúc này Giang Dịch mới nhìn rõ tình hình bên dưới.
Hố không sâu lắm, khoảng bốn mét.
Hướng đối diện vách tường có một cái hang nhỏ đủ để một người trưởng thành chui qua, kéo dài đến nơi chưa rõ.
Suốt hai năm, Giang Dịch đã lục tung đáy Tuyệt Ma Nhai, xác nhận nơi đây bốn bề bị phong kín, không còn lối thoát nào khác.
Vậy nên, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là chìa khóa mở ra con đường ẩn giấu.
Đến khi Bạch Lê Hiên quay về thu dọn đồ đạc, chui qua cửa hang, tái kiến ánh sáng mặt trời, rồi tìm thấy một con đường nhỏ hoang vắng để thoát ra ngoài—phỏng đoán của Giang Dịch cũng đã được chứng thực.
Vì sao lại có cái hố này? Vì sao lại có cái hang kia?
Dựa vào dấu vết bên trong, Giang Dịch đại khái suy đoán được diễn biến của sự việc.
Có một người, giống như Bạch Lê Hiên, rơi xuống Tuyệt Ma Nhai nhưng may mắn không chết.
Hơn nữa, người này không bị thương quá nặng, ít nhất là vẫn có thể sinh tồn trong điều kiện khắc nghiệt này.
Ngoài ra, mgười đó còn hiểu biết đôi chút về phong thủy, phát hiện ra điểm yếu của vách núi, dựa vào đó mà đào hố, mở ra một con đường trốn thoát.
Sau đó, hắn ta đó đã bịt kín cửa hang lại.
Không phải bịt bừa, mà là đứng trên tảng đá, nhón chân, tựa vào vách, dùng tay từng chút một trám đất lên.
May thay, hắn ta không bịt kín toàn bộ cái hố.
Có lẽ là không đủ đất, lại lười đào thêm, nên chỉ lấp đến một phần tư miệng hố.
Lại thêm nơi này ẩm ướt quanh năm, mưa gió làm lớp đất bị nén chặt dần nứt ra, trở nên mềm yếu—khiến Bạch Lê Hiên vô tình giẫm sụp xuống.
—
Không bao lâu sau, Giang Dịch đã được gặp vị huynh đài kia.
Xác chết nằm chặn ngay cửa hang, thịt nát xương đen, thối rữa bốc mùi, dấu vết cho thấy bị độc trùng cắn chết.
Giang Dịch: “……”
So với việc tin đây là một sự trùng hợp, Giang Dịch thà tin rằng đây là thiên đạo cố tình sắp đặt để hợp lý hóa logic của một cuốn tiểu thuyết nào đó.
Nếu không, đáy Tuyệt Ma Nhai đâu có lớn, nếu có đường, sao lại tìm suốt hai năm mà không thấy?
Cái hố này cũng chẳng phải quá ẩn giấu, vì cớ gì lại chỉ có mỗi Bạch Lê Hiên phát hiện ra?
—
Bạch Lê Hiên không hề sợ hãi trước bộ hài cốt dữ tợn, mà còn lễ độ cúi chào một tiếng cảm ơn.
Sau đó, hắn tiện tay lấy đi hơn chục túi trữ vật treo trên người kẻ xấu số.
Trước đó, khi lục lọi đống xác chết kia, anh không tìm được món đồ hữu dụng nào, hóa ra là bị người này lấy hết.
Giang Dịch: “……” Tay nhanh thật đấy.
Dù không biết những túi trữ vật này là tài sản hợp pháp hay đồ nhiễm máu, nhưng Bạch Lê Hiên chẳng hề cảm thấy áy náy.
Từ lúc nhìn thấy sư phụ hắn… không, là Thiên Khu trưởng lão, người đã ra tay xuống kiếm không chút do dự, nội tâm hắn đã hoàn toàn vặn vẹo.
Là Giang Dịch, người đã nắm lấy tay hắn giữa gió lạnh gào thét, đồng hành bên hắn suốt hai năm gian khổ dưới đáy vực, giữ lại cho hắn chút thiện niệm cuối cùng.
Sau khi trốn thoát, suốt một năm tiếp theo, Bạch Lê Hiên bước lên con đường tu ma, đúng như diễn biến của nguyên tác.
【Không thể tin nổi khi phát hiện ra bản thân không thể tụ linh khí nữa, nhưng trong đan điền đã vỡ lại có ma khí tự sinh ra.】
Thực ra, từ sau trận chiến với tên ma tu ở thôn Tiết gia, cơ thể Bạch Lê Hiên đã có biến đổi lớn.
Sau đó, hắn nhảy xuống Tuyệt Ma Nhai, nơi linh khí lẫn ma khí đều bị áp chế, nên không nhận ra điều này ngay lập tức.
Đối với tu sĩ, nếu không kịp thời xử lý ma khí nhiễm vào cơ thể, nó sẽ tham lam cắn nuốt linh lực, nhẹ thì tu vi giảm sút, nặng thì họa sát thân.
Nhưng ngày hôm đó, ma khí của tên ma tu kia không những không gây hại cho Bạch Lê Hiên mà còn thân mật bám lấy hắn, tự động bổ sung phần linh khí đã bị tiêu hao.
Dù phải chịu sức ép mãnh liệt vì linh khí và ma khí vốn tương khắc như nước với lửa, ma khí vẫn ngoan cố bám lấy Bạch Lê Hiên không chịu buông.
Lượng ma khí hùng hậu như vậy, chẳng trách ngày đó trên Thái Hòa Tông không ai nghi ngờ hắn không phải là ma tu.
Cho đến khi Bạch Lê Hiên bị vỡ đan điền, linh lực tản mát, không thể chiếm thế thượng phong, ma khí vốn làm bộ đáng thương bấy lâu mới lộ ra nanh vuốt hung ác, thừa cơ phản công, tiêu diệt toàn bộ linh khí còn sót lại.
Sau đó, nó mạnh mẽ chiếm trọn lãnh địa, đoạn tuyệt hoàn toàn khả năng hấp thụ linh khí mới.
— Ma khí chẳng khác nào hiện thân thu nhỏ của ma tu. Chúng không hiểu nhường nhịn, mà dù có nhượng bộ cũng chỉ là bị ép buộc nhất thời mà thôi.
Người tu ma đề cao việc làm theo ý muốn bản thân, đến mức dù chỉ là một tia tối tăm nhỏ trong lòng cũng sẽ bị khuếch đại vô hạn. Nếu không thuận theo lòng tham và sát ý trong bản tính, chỉ cần hẹp hòi một chút, nghĩ không thông, là có thể sinh ra tâm ma. Nhưng nếu làm theo sát ý, giết chóc không gớm tay, rồi sau đó lại cảm thấy cắn rứt lương tâm, cũng vẫn dễ dàng sinh ra tâm ma.
Con đường này tuy nói là tiêu dao tự tại, nhưng thực chất nguy cơ trùng trùng. Thế nhưng tốc độ tu luyện nghịch thiên của ma tu vẫn khiến không ít người có linh căn thấp kém đổ xô theo đuổi.
Rốt cuộc thì ai có thể cưỡng lại cám dỗ của trường sinh đây?
Tình huống của Bạch Lê Hiên có chút đặc biệt. Hắn không chủ động lựa chọn con đường tu ma, mà chính là có thể chất cực kỳ dễ bị ma khí xâm nhiễm.
Ứng với câu chế giễu của Nhiếp Sinh trước khi chết: “Ngươi chẳng qua chỉ là con trai hèn hạ của một ma tu mà thôi!”
Khi nhận ra sự thật này, sắc mặt Bạch Lê Hiên tái nhợt, phản ứng cứ như thể trời sập xuống, ánh mắt trống rỗng, không sao bình tĩnh lại được.
Giang Dịch chờ hắn tự mình suy nghĩ thông suốt.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày…
Đến ngày thứ bảy, Giang Dịch không thể chịu nổi nữa, kéo Bạch Lê Hiên ra khỏi góc tối nơi hắn đang tự giam mình.
Anh cân nhắc lời nói, nhẹ nhàng an ủi:
“Tu chân giả hay tu ma giả, chẳng qua cũng chỉ là người cầm vũ khí khác nhau trong tay. Nếu cùng hướng về chính đạo, vậy có gì khác biệt? Chỉ là hai con đường khác nhau nhưng chung một điểm đến mà thôi.”
Bạch Lê Hiên dường như được anh khai sáng, ngây người nhìn anh:
“Tiền bối...”
Rồi cúi mình hành lễ:
“Tiền bối, sau này có thể luôn ở bên vãn bối, chỉ điểm chăng?”
Ánh mắt hắn tràn đầy mong đợi, giọng nói lại có chút rụt rè.
Giang Dịch im lặng rất lâu, anh không thể đưa ra lời hứa mà mình không chắc có thể thực hiện.
Thế nên ánh sáng vừa mới được thắp lên trong mắt Bạch Lê Hiên dần dần tối đi.
Nhưng đúng lúc ấy, Giang Dịch lại lên tiếng:
“Ta sẽ đợi đến khi ngươi công thành danh toại rồi mới rời đi.”
Lúc kịch bản bắt đầu, Bạch Lê Hiên đã trở thành đại ma đầu khét tiếng khắp thiên hạ. Đối với ma tu, như vậy cũng coi như là công thành danh toại.
Bạch Lê Hiên lặng lẽ lắng nghe, không nói gì.
Tu ma hay tu chân, dù lúc đầu khó chấp nhận đến đâu, nhưng hắn cũng sẽ không vì chuyện này mà quá đau lòng. Hắn chỉ quan tâm, liệu sau khi hắn nhập ma, Giang Dịch có nhìn hắn như cách thế gian nhìn ma tu—với ánh mắt ghê tởm và khinh miệt hay không.
Nhưng khi Giang Dịch nói ra câu "tu ma hay tu chân, chẳng qua chỉ là hai con đường khác nhau nhưng chung một điểm đến", tảng đá đè nặng trong lòng Bạch Lê Hiên cuối cùng cũng rơi xuống.
Hắn khẽ nhắm mắt, rồi lại mở ra, làm ra vẻ như đã giác ngộ:
“Đa tạ tiền bối.”
Giang Dịch thấy Bạch Lê Hiên cuối cùng cũng bước ra khỏi bóng tối, trong lòng cảm thấy vui mừng, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút.
Nhưng anh không nhìn thấy bàn tay Bạch Lê Hiên giấu sau lưng, như muốn nắm chặt thứ gì đó, càng nắm càng chặt.
Tiền bối—
Vãn bối thực sự rất muốn, thực sự rất muốn…
Giữ chặt người trong tay.
Cảm ơn mười con mèo đã tặng địa lôi, cảm ơn các bình luận ヽ(°ω°( ̄ω ̄〃)ゝ
Thực ra tác giả muốn viết một chút kịch bản dễ thương, nhưng vì chưa từng yêu đương bao giờ (che mặt), nên… không viết ra được.
Vẫn sẽ cố gắng cập nhật hàng ngày để báo đáp mọi người nhé (:з)∠)